Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 110. Vì nhân dân phục vụ 2

Chương 110. Vì nhân dân phục vụ 2Chương 110. Vì nhân dân phục vụ 2
Vì nhân dân phục vụ 2
Hai người làm việc nên hiệu quả cao hơn, vốn phải cần hai giờ mới hoàn thành công việc, lúc này chỉ một giờ đã làm xong.
Mạt Mạt ưỡn thẳng thắt lưng: "Chị dâu, tớ còn muốn đi mua trứng gà, cậu có đi không?"
Triệu Tuệ nhìn bốn phiếu trứng gà trong tay Mạt Mạt: "Sao cậu có nhiều phiếu trứng gà như vậy?"
"Dì Trương đưa cho tớ đấy."
Triệu Tuệ tò mò: "Hình như dì Trương đối xử với cậu quá tốt rồi thì phải."
"Ừm. Có thể là do dì Trương không có con gái, cho nên mới thích tớ như thế. Dù sao thì cũng đã quen biết nhiều năm rồi."
Triệu Tuệ vừa nghe quen biết nhiều năm liền yên tâm.
Hai người vừa đến cửa hàng thực phẩm phụ liền đụng phải Liên Thu Hoa và Hướng Hoa.
Mạt Mạt đối với việc ra ngoài có thể đụng phải người nhà họ Hướng đã không còn muốn cảm khái nữa. Cô không thèm để ý đến hai người kia, kéo tay Triệu Tuệ bước vào cửa hàng thực phẩm phụ, làm cho Liên Thu Hoa tức giận đến cắn chặt răng.
Hướng Hoa đã hai lần bị đánh đều là bởi vì Liên Mạt Mạt, trong lòng sao lại không oán hận cơ chứ. Nhưng có Hướng Trieu Dương và Liên Thanh Bách nhìn chằm chằm như vậy, cho dù anh ta có oán hận thế nào thì cũng chỉ có thể suy nghĩ trong lòng.
Triệu Tuệ hạ giọng hỏi: "Tại sao hai người bọn họ lại nhìn chúng ta như vậy?"
"Bởi vì có bệnh đấy."
"Bệnh gì?"
"Một người là bệnh ghen tị đỏ mắt, một người là bệnh tâm thần."
Triệu Tuệ không nhịn được cười ha ha, Mạt Mạt cũng không nhịn được cười, hai người cười đùa phía trước, Liên Thu Hoa cùng Hướng Hoa đi theo phía sau, nghe được rõ ràng, trong nháy mắt liền biến sắc.
Gia vị trong nhà không còn nhiều, Mạt Mạt suy nghĩ một chút, chuẩn bị mua một lần luôn: "Đồng chí, hai cân muối, một chai nước tương, một chai giấm."
"Được, tổng cộng một đồng mốt."
"Tiền đây đồng chí, vừa đúng một đồng mốt luôn."
"Mạt Mạt, hôm nay có miến đấy." Triệu Tuệ kéo tay Mạt Mạt, có hơi kích động.
Mạt Mạt vừa nhìn thật sự là miến. Trên tấm biển có đề mỗi người được hạn chế mua hai cân, Mạt Mạt và Triệu Tuệ liếc nhau một cái, đồng thanh nói: "Đồng chí, cho cháu hai cân miến."
Hai người mua miến xong, lại đi thêm một vòng nữa, xác định không có gì cần mua, cuối cùng mới đi mua trứng gà.
Trứng gà hôm nay đã không còn bao nhiêu, Mạt Mạt lấy ra bốn tấm phiếu trứng gà: "Đồng chí, bốn mươi quả trứng gà."
Đồng chí bán trứng gà có ấn tượng rất sâu sắc đối với Mạt Mạt. Tuy rằng nhà nào cũng có phiếu trứng gà, nhưng một lần lấy ra mấy tấm phiếu thì thật đúng là không có. Lần trước cũng cô bé này đến đây lấy ra mấy tấm phiếu một lần mà mặt không đổi sắc, vậy nên đồng chí bán trứng gà liền nở nụ cười thân thiết với cô, còn chọn mấy quả trứng gà lớn hơn cho Mạt Mạt.
Liên Thu Hoa vẫn nhìn chằm chằm về phía này, phiếu trứng gà, đây là điều cô ta vào thành phố mới biết được, một nhà chỉ có một tấm phiếu thôi, Liên Mạt Mạt sao lại có bốn phiếu như vậy được?
Trứng gà này, đã lâu lắm rồi Liên Thu Hoa chưa được ăn, trong lòng thèm đến không chịu nổi. Ánh mắt Hướng Hoa cũng thẳng tắp. Tuy rằng anh ta không phân biệt nổi ngũ cốc các loại, nhưng anh ta cũng biết chuyện mỗi tháng chỉ có mười quả trứng gà.
Mạt Mạt nhận lấy trứng gà đã nhặt xong, đưa tiền qua, ngọt ngào nói: "Cảm ơn đồng chí nhé."
Đồng chí bán trứng cười: "Vì nhân dân phục vụ, là chuyện nên làm mà."
Mạt Mạt kinh ngạc, đây là khẩu hiệu đấy. Nhưng rồi cô nghĩ lại, thời đại này lúc nào cũng hô hào vì nhân dân phục vụ, hiện tại có nói ra cũng không có gì lạ. Nhưng mà một tháng sau, trong tay mỗi người đều có một quyển sách đỏ nho nhỏ, mỗi lần mua đồ đều là các khẩu hiệu không rời miệng.
Nghĩ đến quyển sách đỏ nhỏ, trong nhà Mạt Mạt mới có một quyển, được tái bản lần thứ hai. Một quyển không đủ, thừa dịp bây giờ còn chưa tới thời điểm chen nhau mua hàng, Mạt Mạt muốn mua trước, gửi qua đường bưu điện cho anh cả một quyển, mang cho ông nội mấy quyển, tính toán ra mới thấy thật đúng là không ít!
Mạt Mạt nghĩ đến quyển sách đỏ, một giây cũng không thể ở lại được. Không mua được tới tay thì trong lòng không yên tâm: "Đi, chúng ta đi hiệu sách."
Triệu Tuệ a một tiếng: "Cậu muốn mua sách ôn tập à?"
"Không phải, đợi đến đó là biết."
Hai người ra khỏi cửa hàng thực phẩm phụ, Liên Thu Hoa đi theo, ngăn Mạt Mạt lại: "Liên Mạt Mạt, chờ một chút, chị tìm em có chút việc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận