Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 579. Trở về 1

Chương 579. Trở về 1Chương 579. Trở về 1
Bụng Miêu Chí kêu cổn cổn, Mạt Mạt xem đồng hồ đã năm giờ, mùa hè đêm muộn, rất dễ xem nhẹ thời gian.
Mạt Mạt ôm Tùng Nhân đứng lên, Tùng Nhân ngủ lúc nào, Mạt Mạt cũng không biết.
Điền Tình đứng dậy,"Thời gian không còn sớm, con đi làm cơm."
Thẩm Phương lôi kéo tay con gái,'Hôm nay cơm này để mẹ làm, con còn chưa nếm qua cơm mẹ nấu đâu! Mẹ nấu cơm ăn rất ngon đó!"
Miêu Chí nhìn vợ khoa tay múa chân, bàn tay đã vươn ra lại thu hồi lại, đây là nguyện vọng của vợ, ông ngăn cản thì vợ sẽ không vui.
Mạt Mạt chờ mẹ và bà ngoại đi vào phòng bếp, nhỏ giọng hỏi ông ngoại,"Thân thể của bà ngoại?"
Miêu Chí khoát tay,"Trước mắt không có việc gì, yên tâm đi."
Mat Mat không biết an ủi ông ngoại ra sao, Liên Thanh Bách vỗ vai Mat Mạt"Để Tùng Nhân xuống giúp đỡ bà ngoại đi."
Mat Mạt gật đầu,"Được."
Mạt Mạt vào phòng, bọn nhỏ đều đã ngủ, Triệu Tuệ đứng lên nói: "Em trông mấy đứa nhỏ, chỉ đi phòng bếp."
Mat Mạt lắc đầu,"Vẫn là để em đi cho." Triệu Tuệ suy nghĩ một chút,"Cũng được."
Mạt Mạt cẩn thận buông Tùng Nhân xuống, rón rén đi ra ngoài.
Thẩm Phương nhìn thấy Mạt Mạt tiến đến nói: "Mẹ con nói con nấu cơm ngon, con không chỉ có tướng mạo giống bà mà tay nghề cũng giống bà đó chứ!"
"Vậy hôm nay con cần phải nếm thử trù nghệ của bà ngoại mới được."
Thẩm Phương,'Sở trường của bà chính là nấu canh, cũng biết làm cơm Tây, đáng tiếc hiện tại điều kiện không cho phép, chờ về sau cho phép, bà lại cho các con ăn một bữa cơm Tây."
Mat Mat cong mắt nói,'Được al"
Bởi vì nguyên liệu nấu ăn có hạn, ban đêm chỉ làm sáu món ăn, cá luộc, canh cá trích, canh trứng gà, rau trộn, gà hầm nấm, miến dưa chua.
Trù nghệ của Thẩm Phương nào chỉ là không tệ, quả thật chính là đại sư.
Thẩm Phương thấy bọn nhỏ đều thích ăn, vui vẻ nói: "Ăn ngon không, đã nhiều năm như vậy, bà ngoại trừ vẽ tranh thì chính là nghiên cứu trù nghệ."
Miêu Chí cười ha ha,"Về sau tôi có phúc rồi."
Thẩm Phương hừ hừ,"Tôi còn chờ ông nấu cơm cho tôi đóI”
Miêu Chí tắt lửa,"Tôi làm không thể ăn."
"Vậy tôi cũng ăn, chúng ta ở thành phố H đã nói xong, ông cũng không thể đổi ý."
Miêu Chí đáy mắt lóe cười,"Yên tâm đi, trở về tôi sẽ học, tôi nấu cơm, bà chỉ đạo được không?"
"Cái này còn tạm được."
Sau bữa ăn, bàn là Triệu Tuệ và Mạt Mạt cùng nhau thu dọn, trong nhà Mạt Mạt quá nhỏ, nhà Liên Thanh Bách cũng như thế.
Cuối cùng Thẩm Phương làm chủ, hai anh em Vân Kiến ở tại nhà Mạt Mạt, Lâm Sâm đi nhà Liên Thanh Bách, hai vợ chồng già bọn họ mang theo con gái Ở nhà Miêu Niệm.
Thẩm Phương có quá nhiều chuyện muốn nói với Điền Tình, ăn cơm xong cũng không đợi, lôi kéo con gái đi ra bên ngoài.
Hai vợ chồng già cùng Điền Tình đi bộ trở về, Lâm Sâm lái xe dẫn theo Liên Thanh Bách.
Trong nhà chỉ còn lại Mạt Mạt và hai anh em Vân Kiến.
Vân Kiến thở dài,"Một ngày này giống như nằm mƠ vậy."
Mạt Mạt cười,"Lúc này trái tim của em có thể để đúng vị trí rồi."
Vân Kiến ngước khuôn mặt tươi cười lên,'Đúng vậy, chị họ, ha ha, chị."
Mạt Mạt nhìn thoáng qua Tùng Nhân còn đang ngủ, chỉ vào đồ vật ở cửa, "Tới giúp chị thu thập đi!"
Vân Kiến nhảy xuống cái ghế,"Được ạ." Hai cái túi lớn, có một túi là lương thực, nửa cái túi gạo, nửa cái túi bột ngô. Một cái túi khác là khoai tây khoai lang gì đó.
Đồ vật trong bao quần áo mới khiến người ta lác mắt, bên trong một bao quần áo tất cả đều là những xấp vải chỉnh tê, đều là cotton 100%, trong bao quần áo khác, một nửa là bông, một nửa là len cừu.
Mạt Mạt tự nhận là người giàu có, so sánh như thế, cô thật nghèo, quá nghèo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận