Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 311. Động phòng 1

Chương 311. Động phòng 1Chương 311. Động phòng 1
Động phòng 1
Liên Quốc Trung liếc nhìn Trang Triều Dương, ông khit mũi rồi chắp tay sau lưng quay trở lại sân.
Điền Tình hiểu ý của chồng, kéo con gái: "Mẹ giúp các con thu dọn, mau mau đi đi trời sắp tối rồi."
Trang Triều Dương tranh trả lời trước Mạt Mạt: "Làm phiền mẹ ạ."
Điền Tình cười thầm: "Không sao, vào nhà đi."
Liên Quốc Trung đã trở lại phòng ngủ và nằm xuống, Điền Tình thì thầm vào tai con gái: "Cha của con không nð, đi trốn rồi."
Mắt Mạt Mạt lập tức đỏ hoe: "Mẹ, con không muốn đi."
Trang Triều Dương thầm lo lắng, anh thực sự sợ vợ mình sẽ nuốt lời không vào bộ đội nữa.
Điền Tình buồn bã chạm vào tay Mat Mạt: "Nói lời ngốc nghếch, con đã lớn, sớm muộn gì cũng phải rời đi. Sau này nếu con có thể thường xuyên quay về thăm mẹ là mẹ hài lòng rồi."
Mạt Mạt sụt sịt: "Chắc chắn con sẽ quay về thường xuyên."
Trang Triều Dương nghe xong cảm thấy nhẹ nhõm, quay trở lại phòng ngủ để mang theo hành lý.
Điền Tình kéo con gái rồi lau nước mắt cho cô: "Nào, mẹ giúp các con chuyển đồ." Mat Mat lắc đầu: "Không cân đâu mẹ, chúng con tự làm được."
Trang Triều Dương xách vali đi ra, tiếp lời: "Mẹ, mẹ và Mạt Mạt nói chuyện đi ạ. Mọi chuyện cứ giao cho con."
Điền Tình mỉm cười: "Vậy cũng được, giao cho con."
Chiếc xe jeep không lớn lắm nên Trang Triều Dương chọn những thứ có ích, hai bộ chăn thì nhất định phải mang đi, còn hai hộp quần áo chất đầy ở băng ghế sau. Cuối cùng là Mạt Mạt ôm một hộp đồ vệ sinh cá nhân.
Rốt cuộc Liên Quốc Trung cũng không thể nhịn được nữa, ông ra tiễn con gái và dặn dò Trang Triều Dương: "Lái xe từ từ thôi."
Trang Triều Dương đáp: "Cha yên tâm ạ."
Liên Quốc Trung phất tay: "Được, mau đi đi."
Xe nổ máy, Mạt Mạt òa khóc, Liên Quốc Trung cũng đỏ mắt, mũi Điền Tình chua xót: "Đừng khóc, hôm nay là ngày vui, mau lái xe đi Triều Dương."
Mạt Mạt khóc khiến Trang Triêu Dương cảm thấy khó chịu: "Hay là hôm nay chúng ta ở lại."
Mạt Mạt trừng mắt: "Vậy ngày mai em lại khóc lần nữa, Trang Triều Dương, anh thành tâm đi! Mau đi đi."
Trang Triều Dương vội vàng nhận lỗi, đạp ga lái xe đi ra ngoài, Mạt Mạt vươn cổ nhìn lại, thấy cha mẹ vẫn đứng ở cửa, nước mắt vừa ngừng lại rơi xuống, cô che miệng khe nức nở.
Thấy chiếc xe khuất dần trong ngõ, Điền Tình buồn bã quay đầu nhìn vào nhà, ngày mai cháu trai và con dâu cũng sẽ đi, chỉ còn lại hai người họ và cậu út trong ngôi nhà náo nhiệt này.
"Các con đều đã rời tổ, lòng tôi thật trống rỗng! Bây giờ cả người tôi không còn sức, Quốc Trung ông thì sao?"
Liên Quốc Trung trả lời bằng giọng mình, nhưng Điền Tình không nhìn lại, bà biết rằng chông mình đang khóc!
Điền Tình thở dài, cảm giác con trai cưới vợ thực sự khác với gả con gái, con trai là thêm người vào nhà, hạnh phúc, chuyện vui, còn con gái là đau lòng và chua xót.
Điền Tình cảm thán: "Lúc đầu tôi còn chê mấy anh chị em chúng nó gây rắc rối, bây giờ chỉ hy vọng chúng nó có thể quay vê."
Liên Quốc Trung ngồi xổm trên mặt đất, thở dài, dường như trước mắt có thể nhìn thấy ông đang đuổi theo cặp song sinh, trong nháy mắt lại biến thành cô con gái ngoan ngoãn, đôi mắt của Liên Quốc Trung lại đỏ, hôm nay nó hoàn toàn không nghe lời nữa.
Điền Tình đột nhiên nói: "Chờ công việc đồng áng hết bận rộn, chúng ta đón cha mẹ đến đây đi!"
Liên Quốc Trung không nói lời nào, ông không vứt được mặt mũi của mình, lần trước ông còn bĩu môi chê ông cụ. Điên Tình: "Môi tháng con trai sẽ trở vê ở nửa tháng, ông không nhớ con trai à, bên cạnh chúng ta chỉ còn con trai út thôi."
Liên Quốc Trung được nhắc nhở như vậy bèn đứng dậy nhìn xung quanh: "Này, thằng út đâu!"
Điền Tình trợn tròn mắt: "Ông cụ đưa đi rồi."
Liên Quốc Trung giật giật khóe miệng, đây chính là cha ông. Ông cáu kinh xoa xoa trán: "Hai ngày nữa tôi xin nghỉ phép về nông thôn."
Điền Tình cười trộm: "Ừ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận