Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 466. Một trận vô ích 2

Chương 466. Một trận vô ích 2Chương 466. Một trận vô ích 2
Dương Diệp là người từng trải, buông tay Hà Liễu ra, vội vàng lo lắng chạy tới nhà vệ sinh, vui vẻ vỗ lưng Y Y, hai mắt đều đã muốn cười.
Tiên Y Y súc miệng xong: "Mẹ, con không sao, có thể là lạnh quá."
Dương Diệp trừng mắt với Y Y: "Cái gì mà lạnh quá, mẹ hỏi con, kinh nguyệt tới chưa?"
Tiền YY kịp phản ứng: "Mẹ, con thật sự mang thai à?”
Dương Diệp vừa nghe, vậy là kinh nguyệt chưa tới, khoé miệng cười không khép lại được: "Chắc là mang thai rồi, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút."
Dương Diệp vô cùng vui vẻ, con trai hơn ba mươi tuổi mới kết hôn, bà ấy vẫn luôn trông mong đến cháu trai, bây giờ mới kết hôn được hai tháng, đã có cháu trai rồi, miệng lẩm bẩm: "Tuổi trẻ thật là tốt, hai đứa không phí công giày vò hai tháng nay rồi."
Mặt Tiền Y Y như muốn ri máu ra rồi, trong lòng mắng tên khốn Đổng Hàng, anh ấy nói cách âm tốt, tốt cái rắm, Y Y nghĩ tới mỗi lần mẹ đều có thể nghe thấy, hận không thể tìm được cái lỗ nẻ mà chui vào.
Dương Diệp thấy con dâu đỏ bừng mặt, mới biết là mình lỡ miệng: "A, chúng ta không nghe thấy!"
Mat Mạt: "...”
Còn chẳng bằng không giải thích nữa! Dương Diệp vội vã đến bệnh viện, bây giờ Ở trong mắt chỉ có Tiên YY đã sớm quên mất Hà Liễu, càng quên là đang định nói gì rồi.
Dương Diệp vội vã nói: "Bác và Y Y đến bệnh viện, hôm nay thì không chiêu đãi hai người được rồi."
Mạt Mạt đứng dậy: "Vậy cháu về trước đây."
Lúc này Hà Liễu thật sự muốn thổ huyết, lần trước là Đổng Hàng, lần này là Tiền Y Y, mỗi lần đều thiếu một chút, nhưng Dương Diệp đang nhìn, cô ta cũng không dám để lộ ra chút bất mãn nào, cười nói: "Dì Dương, chúc mừng dì."
Dương Diệp trả lời vô cùng qua loa, Mạt Mạt đã đi rồi, Hà Liễu sao còn không có mắt mà đi đi vậy?
Hà Liễu cảm thấy Dương Diệp mất kiên nhẫn, vội vàng đứng dậy rời đi.
Dương Diệp mặc quần áo cho Y Y, khoá cửa lại, Hà Liễu đứng ở phía xa nhìn theo bóng lưng Dương Diệp, ném cái làn đi, đáng chết, sao cô ta lại mang cá đến cơ chứ?
Mạt Mạt đi không bao xa, nghe thấy tiếng động quay đầu lại nhìn thoáng qua, Hà Liễu tính toán đủ mưu kế, lại là công dã tràng, con người ấy à, vẫn là phải chân thật mới là hợp lý.
Mạt Mạt về nhà, còn chưa tới giờ cơm tối, Trang Triều Dương đã về rồi, hỏi: "Sao hôm nay anh về sớm vậy?"
"Đổng hàng phấn khích quá độ, hôm nay không họp, cho nên được về sớm."
"Xem ra là Y Y mang thai rồi."
Trang Triều Dương rất khinh thường: "Ừm, nói là nửa tháng rồi, em không thấy được dáng vẻ của Đổng Hàng đâu, cười đến nỗi trên mặt toàn nếp nhăn, lôi kéo người khác là nói sắp làm cha rồi."
Mat Mat im lặng, Trang Triêu Dương còn không biết xấu hổ mà khinh thường Đổng Hàng, lúc trước anh cũng như thế còn gì.
Mạt Mạt không vạch trần Trang Triều Dương, kể lại việc của Hà Liễu, kể lại việc cách âm: "Vẫn là nhà lầu của chúng ta tốt."
Trang Triều Dương ôm Mạt Mạt: "Cho nên có thể lớn tiếng kêu."
Mạt Mạt xấu hổ cắn cánh tay của Trang Triều Dương: "Không đứng đắn, em kêu lúc nào."
Trang Triều Dương thổi bên tai Mạt Mạt: "Ờ không kêu bao giờ, nhưng."
Mạt Mạt lấy tay bịt miệng Trang Triều Dương lại, trong mắt loé lên tia lửa: "Anh mà nói thêm một chữ nữa thì từ hôm nay bắt đầu ngủ phòng khách."
Trang Triều Dương đàng hoàng hơn rồi, anh cũng không muốn ngủ phòng khách, mắt Trang Triều Dương nhìn lên lịch, ba tháng ưl
Mạt Mạt còn không biết Trang Triều Dương có ý đồ, thấy Trang Triều Dương không nói, buông lỏng tay ra: "Hôm nay anh nấu cơm đi, em muốn ăn mì."
Trang Triều Dương buông Mạt Mạt ra: "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận