Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 587. Đầu thai 1

Chương 587. Đầu thai 1Chương 587. Đầu thai 1
Nhắc tào tháo là tào tháo đến, buổi sáng Mạt Mạt vừa nhắc tới Hướng Tịch xong, buổi chiều Hướng Tịch liền cầm rổ tới.
Hướng Tịch đứng ở cửa, từ từ cởi giày, xác định sạch sẽ rồi mới tiến vào,'Dì Mạt Mạt, bên trong suối có không ít tôm, cháu thấy Vân Kiến có bắt nên nghĩ đến dì thích ăn, liền cùng ông nội bắt một chút, dì xem để ở nơi đâu?"
Mạt Mạt nhìn thoáng qua tôm, có thể xào hai đĩa, tôm bên trong suối đúng là nhiều, nhưng tôm cũng không lớn, bắt được số tôm này ít nhất phải hai giờ đói
Mạt Mạt lôi kéo tay Hướng Tịch,"Bên trong suối lạnh lắm, sức khỏe của cháu còn chưa tốt, sao có thể xuống nước?"
Trên tay Hướng Tịch có chút thô ráp, còn có chút bẩn, cậu bé rút tay ra, hai tay chắp sau lưng,"Dì Mạt Mạt, ông nội nói lần một lần hai không có chuyện gì"
Mạt Mạt nhìn tay Hướng Tịch, trong lòng ê ẩm,"Gần đây còn có lương thực ăn không?"
Hướng Tịch cười,"Mặc dù chịu khổ, nhưng đến chỗ đều là cá, hầm canh cá cũng có thể ăn no, dì, di xem, cháu mập hơn rồi nè."
Mạt Mạt đánh giá, Hướng Tịch đúng là có mập một chút, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn một chút mà thôi. Hướng Tịch luôn cảm giác, con mat của dì Mat Mạt có thể nhìn thấu tất cả, cậu không dám đối mặt với dì Mạt Mạt, sợ dì phát hiện, cậu và ông nội ăn không đủ no.
Mạt Mạt thu hồi ánh mắt, Hướng Tịch hiểu chuyện làm cho người khác đau lòng.
Hướng Tịch nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu, dì Mạt Mạt đi vào phòng.
Mạt Mạt trở lại phòng khách, trong tay cầm hai bộ quần áo, đưa cho Hướng Tịch "Đây là dì và bà Điền làm cho con."
Hướng Tịch đến cùng vẫn là con nít, cậu khát khao có quần áo mới, trong lòng của cậu luôn muốn, nhưng cậu không thể nhận, cậu đã nợ dì Mạt Mạt rất nhiều, mạnh mẽ lắc đầu,"Dì, cháu không thể nhận.”
Mạt Mạt nhét vào trong ngực Hướng Tịch, quặm mặt lại "Cháu mà không lấy thì lần sau có đến, dì sẽ không ở mở cửa, cũng sẽ nói với chú gác cửa là không cho cháu đi vào."
Hướng Tịch venh miệng lên, nước mắt đảo quanh bên trên hốc mắt, ôm chặt quần áo,"Cháu muốn."
Mạt Mạt sờ khuôn mặt nhỏ của Hướng Tịch,'Không khóc, Hướng Tịch kiên cường nhất."
Hướng Tịch liên tục gật đầu,'Vâng."
Mạt Mạt thấy Hướng Tịch thu hồi nước mắt, đứng lên, mang theo rổ đi vào phòng bếp, đổ tôm ra, nhìn vạc lớn đựng lương thực, đứa trẻ quá nhỏ, không xách nhiêu được, Mat Mat thở dài, tìm giây da trâu ra, đem năm cái bánh bao giữa trưa còn lại gói lên trên, lại bỏ vào trong mấy củ khoai lang, nghĩ nghĩ, từ bên trong không gian lấy ra mười viên kẹo giấu ở dưới đáy.
Hướng Tịch nhận rổ, ngẩng dau"Di tại sao dì lại cho cháu đồ?"
Mat Mat cúi người,'Đây là dùng tôm đổi, trao đổi hiểu không?"
Hướng Tịch cắn khóe miệng,'Cháu và ông là lấy đồ ra bổ thân thể cho dì mà."
Mat Mạt nói,'Hướng Tịch không thể tùy tiện cầm đồ của người khác, dì cũng không thể, lương tâm của dì sẽ bất an."
Hướng Tịch mím môi,"Vậy coi như cháu và ông trả tiền."
Mat Mạt cong mắt, không có phát hiện ra ha, thằng nhóc này còn rất lý sự, Mạt Mạt chỉ có thể dùng hết biện pháp,'Hướng Tịch không nghe dì bảo sao?"
Hướng Tịch đưa tay nhận rổ,"Cảm ơn dì Mạt Mạt."
Mạt Mạt cười,"Lúc này mới ngoan."
Nửa giờ sau, Hướng Tịch ra khỏi quân đội, mang theo rổ đi đến dưới bóng cây, cắn môi,"Ông nội, chúng ta về sau tặng đồ trực tiếp cho chú đứng gác đi"
Hướng Húc Đông kinh ngạc "Không phải cháu muốn gặp dì Mat Mạt sao?”
Hướng Tịch cúi đầu, nước mắt rơi xuống "Mỗi lần đi dì đều cho cháu đồ, cháu ngại lắm, chờ cháu trả hết tiền lại đến."
Hướng Húc Đông nhìn thoáng qua rổ, nhìn thấy quần áo, mắt nhìn ve hướng đại viện, Liên Mat Mạt là đứa nhỏ ông nhìn từ nhỏ đến lớn, tâm địa của cô bé này luôn mềm mỏng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận