Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 91. Liên Quốc Trung không phải là người dễ dàng từ bỏ! 1

Chương 91. Liên Quốc Trung không phải là người dễ dàng từ bỏ! 1Chương 91. Liên Quốc Trung không phải là người dễ dàng từ bỏ! 1
Liên Quốc Trung không phải là người dễ dàng từ bỏi 1
Mạt Mạt che đầu, phản ứng đầu tiên là xong đời rồi, cô sẽ không xuyên qua hiện đại một lân nữa chứ.
Hai phút sau, Mạt Mạt cảm giác toàn thân đều đau nhức, không dám mở mắt ra, vô cùng khiếp đảm. Mãi cho đến khi Mạt Mạt nghe thấy tiếng cha mình hét lên, Mạt Mạt mới vui mừng mở mắt ra. Cô không xuyên qua, cô không xuyên qua, tốt quá rồi. Nước mắt theo hốc mắt rơi xuống, nỗi sợ hãi đè chặt ở đáy lòng rốt cuộc cũng tan biến đi.
"Mat Mạt, Mạt Mạt, Mat Mạt."
"Chị, chị ơi."
Mạt Mạt ngoại trừ cả người đau nhức thì không bị thương ở đâu cả, cô vội vàng đứng lên: "Cha, con ở đây, con không sao cả, cha yên tâm đi."
Liên Quốc Trung lau nước mắt lung tung, không bị gì hết là tốt rồi, không bị gì là tốt rồi: "Con chờ cha, cha lập tức xuống dưới đó ngay."
Mạt Mạt thành thật ngồi chờ. Đã hai đời rồi, đây mới là lần đầu tiên cô cẩn thận quan sát sườn núi này, thảm thực vật không tươi tốt, cỏ dại rất nhiều, cũng không có quá nhiều lùm cây, khó trách cô lăn xuống mà không bị thương. Dưới đáy sườn núi rất bình thường, xem ra chuyện cô xuyên qua không phải do vấn đề sườn núi, thật sự có quan hệ với không gian cổ quái kia.
Liên Quốc Trung là người đầu tiên xuống đó, kéo Mạt Mạt xem kỹ một vòng, miệng vẫn lẩm bẩm: "Không bị gì hết là tốt rồi, không bị gì hết là tốt rồi."
Mạt Mạt xoay một vòng: "Cha, con thật sự không sao hết, yên tâm đi."
Ba anh em cũng xuống tới, mồm năm miệng mười hỏi han đủ điều, mấy cha con sắc mặt trắng bệch rốt cuộc cũng bình thường trở lại.
Mạt Mạt chỉ vào lợn rừng: "Cha, con lợn rừng chết rồi, thật tốt quá."
Cặp song sinh chưa hết giận đá con lợn rừng đã chết: "Cho mày đuổi theo chị tao này."
Mạt Mạt lười để ý đến hành động ngây thơ của cặp song sinh, Liên Quốc Trung sai ba anh em đi lên trên lấy dụng cụ và thú rừng đã bắt được trước đó, còn ông ấy thì ở lại dưới đó cùng con gái mình, chỉ có như vậy thì ông ấy mới yên tâm được.
Dưới sườn núi đều là cỏ khô, Mạt Mạt nghĩ đến việc đi xem khắp nơi, gà rừng, thỏ rừng thích nhất là làm tổ ở chỗ này.
Liên Quốc Trung đi theo một bước không rời, trải nghiệm vừa rồi thật sự làm ông ấy vô cùng hoảng sợ, trong lòng hạ quyết tâm, sau này tuyệt đối sẽ không dẫn con gái mình vào núi nữa.
Liên Quốc Trung cẩn thận nhìn chăm chú chung quanh, đột nhiên kéo Mat Mat dừng lại. Trong lòng Mạt Mạt nhảy dựng lên, hôm nay sẽ không xui xẻo như vậy chứt
"Cha, làm sao thế?"
Liên Quốc Trung đi về phía trước vài bước, cẩn thận quan sát rồi nhếch miệng cười: "Thứ tốt."
Hai mắt Mạt Mạt sáng rực lên, nhưng nhìn cả một lúc lâu vẫn chỉ thấy cỏ dại: "Thứ tốt ở đâu thế ạ?”
"Nhân sâm.”
"Hả?"
Liên Quốc Trung ngồi xổm xuống nhìn kỹ. Chỗ này có đến ba gốc nhân sâm, cả ba gốc nằm cùng một chỗ. Ông ấy đè xuống nỗi kích động, nhìn thấy trên cổ con gái có chiếc khăn quang màu đỏ, liền lấy xuống bắt đầu tháo dây ra. Tháo đủ dây rồi liền trói mấy gốc nhân sâm lại, dùng tay cẩn thận bắt đầu đào xung quanh.
"Cha, để con giúp cha một tay."
"Không cần đâu, con không biết đào, lỡ làm hỏng bộ rễ của nó rồi thì không còn đáng giá nữa đâu."
"Cha, trước đây cha có đào nhân sâm rồi à?"
"Đào rồi, cha ước tính gốc nhân sâm này cũng không nhỏ đâu."
Mạt Mạt chưa từng đào nhân sâm bao giờ, càng chưa từng thấy nhân sâm tự nhiên: "Thật không ngờ cái khe núi không đáng chú ý này lại có nhân sâm đấy." "Chính là bởi vì không đáng chú ý, không ai chú ý tới đây nên mới có, nếu không thì ở gần chân núi như vậy, đã sớm bị người ta đào mất rồi."
Mạt Mạt cười hắc hắc, cũng đúng, đào nhân sâm là việc cần phải cẩn thận tỉ mỉ. Mạt Mạt nhìn một lúc liền chán, xin phép cha mình đi loanh quanh trong tâm mắt của cha.
Mạt Mạt dạo một vòng nhưng không phát hiện được gì cả, ngược lại lại tìm được không ít rau dại.
Ba anh em xách đồ xuống, Mạt Mạt đứng dậy: "Sao lại không thấy chú út và Liên Tùng đâu cả?"
Liên Thanh Bách cau mày: "Có lẽ là thấy em xảy ra chuyện nên đi tìm người giúp rồi!"
Cặp song sinh hừ một tiếng: "Vừa rồi là do chú út chạy về phía bọn em, thấy cháu gặp chuyện không may, nhất định là sợ nên chạy mất rồi."
Mạt Mạt mím môi, chú út không chỉ ích kỷ, còn không dám gánh vác trách nhiệm nữa.
Liên Thanh Bách hỏi: "Cha chúng ta đâu rồi?"
Mạt Mạt thần bí nói: "Để em dẫn mọi người qua xem."
Trong ba anh em thì Liên Thanh Bách vẫn có kiến thức nhất. Anh kích động, ngồi xổm xuống giúp cha đào đất, cặp song sinh nghe nói xong, cái đầu tiên nghĩ đến chính là, tiền!
Thanh Nghĩa cười hắc hắc: "Chị đúng là nhân họa đắc phúc, nếu không bị ngã xuống sườn núi thì thật đúng là không phát hiện được nhân sâm đâu!" Thanh Nhân liên tục gật đầu: "Đúng là thể đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận