Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1089. Liên Dung 1

Chương 1089. Liên Dung 1Chương 1089. Liên Dung 1
Trang Triều Dương đi tới đi lui trong hành lang, ở niên đại này điều kiện của bệnh viện chưa tốt như sau này, hành lang cũng hẹp, Trang Triều Dương cứ đi qua đi lại khiến cho tim Miêu Tình lắc lu theo.
Miêu Tình chóng cả mặt: "Đừng đi nữa, Mạt Mạt nói rồi, Chu Tiếu không đụng vào nó, không sao đâu, con ngồi yên một lúc đi."
"Mẹ, hai lần trước Mạt Mạt sinh vô cùng thuận lợi, bây giờ đã hai tiếng rồi."
Miêu Tình trợn trắng mắt: "Hai lần trước Mạt Mạt sinh con mới không bình thường đấy, bây giờ chỉ là bình thường mà thôi, có người sinh con phải mất năm sáu tiếng đấy."
Trang Triều Dương lấy thuốc lá từ trong túi quần ra, ngồi xổm ở góc tường, nhìn thấy khẩu hiệu cấm hút thuốc, động tác trên tay ngừng lại, ngậm điếu thuốc lên miệng, cũng không ngồi xổm nữa, ngồi thẳng xuống đất.
Miêu Tình không để ý tới con rể nữa, bà phát hiện, bà có nói cái gì, con rể cũng sẽ không nghe.
Miêu Tình ngồi trên ghế, bên cạnh là chăn quấn đứa nhỏ, cái này là vừa rồi bà quay lại phòng bệnh để lấy, còn rửa sạch vết máu trong phòng, ổ chăn của con gái đã trải xong, bà còn rót nước nóng vào bên trong túi chườm, bây giờ 6 chăn đã nóng hổi.
Miêu Tình tỉ mĩ đếm từng thứ bà bỏ sót, ngồi trên ghế, nhìn vào cửa, chờ con gái đi ra.
Thời gian lại qua thêm một tiếng nữa, có người đến, Trang Triều Dương ngẩng đầu: "Sao anh lại tới?"
Vẻ mặt Chu Dịch đau khổ, anh ấy cũng không muốn đến, không nghĩ tới Chu Tiếu sẽ làm chuyện ngu xuẩn, anh ấy biết tính cách Trang Triều Dương rất dữ dội, Trang Triều Dương là người giận chó thì sẽ đánh mèo, chuyện Chu Tiếu làm ra, Trang Triều Dương sẽ không liên hệ đến anh ấy, nhưng sẽ có khúc mắc đối với nhà họ Chu.
Miêu Tình nhìn thấy Chu Dịch mới nhớ ra: "Phải rồi, Triều Dương, còn chưa gọi điện cho Triều Lộ đâu. Cô ấy nói lúc sinh nhất định phải thông báo cho cô ấy."
Trang Triều Dương: "Mẹ, không sao đâu, chờ lúc sinh xong rồi nói cũng được."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Miêu Tình ừ một tiếng, Triêu Dương nói không sao thì không sao, bà cũng không muốn rời khỏi chỗ này.
Chu Dịch chào hỏi với Miêu Tình, thấy Trang Triêu Dương ngồi xổm, cũng chỉ có thể ngồi xổm xuống, cân nhắc một lúc lâu mới mở miệng: "Mục đích tôi tới đây, chắc cậu nhất định đã biết rồi."
Trang Triều Dương ngắm nghía điếu thuốc trong tay: "Ừm, không liên quan đến anh."
Vẻ mặt Chu Dịch hơi thay đổi một chút: "Bây giờ tôi là người chủ quản nhà họ Chu."
Trang Triều Dương nghiêng đầu: "Cho nên, anh muốn xen vào? Chu Dịch, sao tôi nhớ là, cả nhà Chu Tiếu đã cắt đứt quan hệ với mấy người rồi."
Chu Dịch ho khan một tiếng: "Chu Tiếu, ông nội của tôi nhận, cho nên bảo tôi tới một chuyến, tôi cũng nghe Chu Tiếu kể qua rồi, quả thực là Chu Tiếu không đúng, ông nội tôi nói, ông ấy sẵn lòng dùng một ân tình của nhà họ Chu để bày tỏ sự xin lỗi."
Con ngươi đen láy của Trang Triều Dương chiếu lên Chu Dịch, anh ấy bị nhìn mà sợ hãi trong lòng, vội vàng giải thích: "Tôi biết, tôi biết trong lòng cậu Mạt Mạt là quan trọng nhất, hôm nay tôi đến không phải để làm giao dịch, tôi chỉ bày tỏ sự xin lỗi, ông nội nói, ân tình là xin lỗi, còn Chu Tiếu vẫn sẽ giao cho cậu xử lý."
Trang Triều Dương thu lại ánh mắt, ông cụ Chu là lão hồ ly, như này là lùi một bước để tiến hai bước.
Trang Triều Dương không quan tâm ân tình, anh chỉ để ý đến vợ, Chu Tiếu không trực tiếp làm thương tổn đến vợ anh, nhưng đây không phải công lao của Chu Tiếu à, nếu như vợ không kịp phản ứng, lúc anh nhìn thấy sẽ là vợ đang nằm rồi.
Trang Triều Dương chỉ cần nghĩ đến kết quả này, trong lòng anh giống như có dao cắt, vợ chính là cái mạng của anh.
Trang Triều Dương xua tay: "Đã nhiều năm như vậy, tôi coi anh là bạn bè, anh hẳn là hiểu tôi, đừng nói nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận