Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 572. Điện thoại 2

Chương 572. Điện thoại 2Chương 572. Điện thoại 2
Điền Tình nhìn thoáng qua nhà vệ sinh, sạch sẽ, cười nói: "Vân Kiến thật lợi hại."
Vân Bình đẩy khăn mặt trên đầu ra: "Anh trai cháu làm việc nhà rất lợi hại."
Mạt Mạt hỏi: "Cháu có giúp anh không?"
Vân Bình xấu hổ: "Anh chê cháu làm trở ngại chứ không giúp được gì, nhưng chờ đến lúc cháu lớn rồi nhất định có khả năng giúp anh trai."
Điền Tình bật cười: "Vậy cháu cần phải ăn nhiều cơm vào mới nhanh lớn lên được."
Mạt Mạt nhìn đồng hồ: "Mẹ, gần trưa rồi, chúng ta ăn gì?"
Điền Tình quạt cho mát: "Hôm nay trời nóng thật, nóng quá thì làm mì vụn, rau trộn mì vụn đi, của con với của mẹ không cho nước."
Mat Mạt nói: "Vâng."
Điền Tình nhào bột, Vân Kiến hiểu chuyện giúp rửa rau, Điền Tình vừa cán bột vừa nói: "Xế chiều mẹ đến xem đất phần trăm của con, hơn một tháng rồi, nên làm mấy tấm giá đỡ rồi."
Mạt Mạt nói: "Cũng không biết rau trên đất phần trăm lúc nào mới có thể ăn."
Điền Tình: "Chắc là cuối tháng này."
Mạt Mạt thở dài: "Mùa đông năm nay không trồng được cải trắng nữa." Điên Tinh tram tư một chút: "Con đưa chìa khoá nhà cho mẹ, lúc nào mẹ về, mẹ trồng cho con một vườn cải trắng, tránh cho đến mùa đông không có cải trắng mà ăn."
Mạt Mạt vỗ đầu: "Mẹ xem trí nhớ của con này, con quên mất ở Dương Thành còn có một căn nhà, mẹ, còn nho nữa, cũng đã chín rồi."
Điền Tình cắt mì nói: "Năm nay trời vẫn luôn mưa to, nho còn phải chờ một chút nữa mới có thể chín, kiểu gì cũng phải đến cuối tháng tám."
Mạt Mạt nói: "Lát nữa con đưa chìa khoá cho mẹ, mọi người muốn ăn nho thì tự qua hái."
"Ừm, vườn nhà con ngoại trừ cải trắng thì còn trồng cái gì nữa?"
Mạt Mạt suy tư mấy giây nói: "Đại đa số là cải trắng, trồng cho con chút khoai tây và khoai lang, bí ngô cũng trồng cho con một ít, đến lúc trồng xong rồi, mấy nhà mình chia nhau một ít."
Điền Tình cắt xong mì rồi xua tay: "Trong sân nhà mẹ có, ông ngoại con có trồng một chút, chúng ta đủ ăn, nhà chị gái chồng con cũng không cần các con quan tâm, cô ấy có thể chịu nhịn được."
Mạt Mạt bật cười: "Chị Triều Dương sao lại có thể nhịn được rồi chứ?"
"Còn không phải là năm thiên tai nên quản lý không nghiêm, còn ra sức đề xuất sản xuất à? Cô ấy chê đất phần trăm quá nhỏ, nên nghĩ tới một cách, mua một miếng đất nền bên cạnh nhà cô ấy, phá cái sân trong ra cho vòng hết lên, bây giờ thì đất rộng ra rồi, trông hết khoai tây khoai lang trong sân, còn nói với mẹ, chờ khoai tây ra, thì trông cải trắng, còn muốn đưa cho mấy đứa ấy."
Mạt Mạt im lặng, mua đất nền để trồng trọt, cũng chỉ có chị Triều Lộ mới có thể nghĩ ra được.
Điền Tình cười: "Cô ấy còn nói hùng hồn đầy lý lẽ ấy, nói là đợi đến lúc giới nghiêm, cô ấy lại lợp nhà, người khác cũng không bắt được nhược điểm của cô ấy."
"Chị Triều Lộ suy nghĩ rất chu toàn."
Điền Tình đặt mì vụn xuống, vừa kéo mì, vừa nói: "Nào chỉ là suy nghĩ chu toàn, cô ấy còn gợi ý cho bí thư thôn nữa, người chị chồng này của con lợi hại."
Tùng Nhân dậy rồi, bây giờ mới lên tiếng ậm ẹ sắp khóc, không gào nữa, Mạt Mạt vội vàng lo lắng vào nhà, Tùng Nhân nhìn thấy Mạt Mạt thì càng tủi thân, nước mắt cũng chực rơi ra rồi.
Mạt Mạt ôm lấy Tùng Nhân: "Thằng nhóc thối, biết cách khóc rồi hả?"
"â"
Mạt Mạt cũng không cho ăn, cũng không dỗ, chỉ nhìn Tùng Nhân khóc, cực kỳ giống mặt của Trang Triều Dương, oa oa khóc lớn, cuối cùng Mạt Mạt đã có thể lý giải sự ngây thơ của anh cả rồi, thật sự là cố tình rồi.
Buổi chiều Điền Tình dắt theo hai đứa nhỏ đến đất phần trăm làm giá đỡ, lúc trở về nói: "Dưa leo đang nở hoa rồi, đợi nửa tháng nữa là có thể ăn." Mat Mat be Tùng Nhân: "Vậy con cũng không ăn được, ăn rồi Tùng Nhân sẽ bị tiêu chảy mất."
Điền Tình nói: "Ăn ít một chút thì không sao đâu."
Tùng Nhân ngáp một cái, Mạt Mạt thấy vậy, thằng nhóc con lại buồn ngủ rồi, Mạt Mạt vừa ru Tùng Nhân ngủ xong thì Tiểu Lưu tới: "Chị dâu, chị có điện thoại."
Điền Tình kích động nói: "Nhất định là ông ngoại con gọi điện tới."
Mạt Mạt kinh ngạc, cô còn tưởng rằng phải hai ngày nữa cơ, không nghĩ tới hôm nay đã đến rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận