Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1011. Ký ức chưa phai 1

Chương 1011. Ký ức chưa phai 1Chương 1011. Ký ức chưa phai 1
Vệ Nghiên nói: "Có nói là chuyện gì không?”
Tùng Nhân: "Trong nhà có người đến, đến mấy người."
Vệ Nghiên cau mày, Chu Dịch bảo cô ấy đi ra trước, nhất định là mãy người phụ nữ họ hàng, đau đầu rồi, không phải là mấy người thím đấy chứ! Như này thì cũng quá đúng lúc rồi.
Vệ Nghiên nói với Mạt Mạt: "Cô cứ ở đây một lúc trước, tôi đi xem thế nào."
Mạt Mạt nói: "Được."
Mạt Mạt lòng vòng ở sân sau một lúc, sân trước rối tùm lum, Mạt Mạt đứng ở sân sau cũng có thể nghe thấy, vô cùng đồng tình với Vệ Nghiên, cũng rất bội phục cô ấy, Vệ Nghiên cũng lợi hại, lúc bình thường không lên tiếng, nhưng lúc lên tiếng nhất định sẽ có trọng điểm, đối phó với mấy người thím cô ấy cũng có biện pháp của mình.
Mạt Mạt đang ngồi dưới bóng cây ở sân sau, nhìn mấy đứa bé đang chơi, chỉ nghe thấy Vệ Nghiên la to: "Thím hai, cháu có khách ở đây, thím đừng đến sân sau."
"Thím chính là muốn xem xem, hai đứa có bạn bè øì, sao thế, thím là thím hai của cháu, thím cũng không thể gặp sao?"
Lúc Mạt Mạt nghe đến đó, người đã đến sân sau rồi, Vân Kiến cau mày, cậu ấy rất ghét bị nhìn với ánh mắt đánh giá.
Vệ Nghiên thấy vậy, lôi kéo thím hai Chu: "Thím hai, thím đã thấy rồi, đi thôi, chúng ta đến sân trước, chú hai và Chu Dịch hẳn là đã nói xong việc rồi."
Thím hai Chu vuốt tay Vệ Nghiên: "Thím không vội đi tìm chú hai của cháu, Vệ Nghiên à, đứa bé trai này là ai? Dáng dấp thật lanh lợi, thím thấy rất xứng đôi với em họ cháu."
Thím hai Chu vừa nói, ánh mắt đã nhìn về phía đồng hồ của Vân Kiến, bây giờ đồng hồ lên giá rồi, trước kia năm sáu trăm, bây giờ phải hơn một ngàn, người có thể mua được đồng hồ, gia thế nhất định không tệ, hai mắt thím hai Chu giống như rada vậy, đò xét từ trên xuống dưới, càng nhìn càng thấy hài lòng, cả người đều là hàng hiệu, nhà này phải có rất nhiều tiền.
Vệ Nghiên cong khoé miệng, vội vàng kéo cánh tay thím hai Chu: "Thím hai, mình vẫn nên đến sân trước đi! Đến sân trước nhìn xem."
Thím hai Chu không dám, nhưng vẫn bị Vệ Nghiên lôi đi, mặt Vân Kiến đã đen kịt, có dính líu quan hệ với nhà họ Chu, cậu ấy cũng không muốn chiếm đâu.
Mạt Mạt vừa định nói chuyện vẫn còn có thể nghe thấy tiếng thím hai kêu lên: "Ai u, cháu kéo thím làm gì, thím còn chưa hỏi xem là ai, còn chưa giới thiệu em họ cháu nữa."
Vệ Nghiên: "Thfm hai, cháu nói với thím này, cháu biết, không phải thím vẫn luôn muốn gặp mặt Liên Mat Mạt à, vuaroi cái người mà thím vừa ý kia chính là em trai của cô ấy."
Thím hai Chu không kêu nữa, ngậm miệng lại rồi, mở to hai mắt nhìn, hình ảnh Trang Triều Dương đánh Phạm Đông trong ký ức của bà ta vẫn còn chưa phai, ngày hôm đó bà ta nhìn thấy mà cả người đều đau.
Thím hai Chu vừa nghĩ tới ánh mắt Trang Triều Dương, thấp giọng ho khan một cái, quay đầu: "Ai da, chú hai của cháu chắc là ra rồi, hai chúng ta nên về nhà thôi."
Vệ Nghiên : "?"
Đây là thím hai sao? Sao cô ấy cảm giác thím hai chỉ sợ thiên hạ chưa loạn hình như có chút sợ hãi nhỉ? Cũng không đề cập đến chuyện của cô em họ nữa, dường như hận không thể lập tức rời đi.
Vệ Nghiên đưa người trở về, nói lại chuyện vừa rồi, Mạt Mạt chỉ nói Trang Triều Dương dạy dỗ Phạm Đông, những thứ khác thì không nói.
Vệ Nghiên giật mình: "Thảo nào, nhất định là thím hai nhìn thấy, cho nên mới sợ hãi, Trang Triều Dương nhà cô lợi hại thật, giúp mọi người tránh được không ít sự phiền phức đâu."
Mat Mạt: "Thím hai cô nói em họ? Em họ nào?”
Vệ Nghiên thanh minh: "Cũng không phải là em họ tôi, cô đừng hiểu lầm, là cháu gái của thím hai, cô thấy thím hai của tôi rồi chứ, chắc là có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cháu gái bà ta, thím hai thích cháu gái của bà ta như vậy cũng là bởi vì cô ta giống thím hai."
Mạt Mạt tưởng tượng đến hình ảnh thím hai Chu thời trẻ, xạm mặt lại, Vệ Nghiên cười ha ha, mở miệng nói: "Đồ ăn xong rồi, chúng ta đến sân trước đi."
"Được"
Bạn cần đăng nhập để bình luận