Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 127. Hướng Triều Dương trở về 1

Chương 127. Hướng Triều Dương trở về 1Chương 127. Hướng Triều Dương trở về 1
Hướng Triều Dương trở về 1
Thời gian giống như một cơn gió nhẹ, lướt qua trước mặt sẽ không để ý, nhưng chỉ trong nháy mắt, nó đã lặng lễ rời đi, im hơi lặng tiếng.
Chớp mắt một cái là đã đến ngày thứ sáu, ngày Quốc tế Lao động 1/5 cũng càng lúc càng gần.
Tuần này Mạt Mạt đến nhà họ Khâu hai lần, đều ở lại suốt cả một ngày mới đi. Những người có thân phận trong đại viện đều biết, nhà họ Khâu có thêm một cô cháu gái. Người gác cổng cũng không còn ngăn cô lại nữa, lại còn chào hỏi khi nhìn thấy cô. Ngoài ra còn có thêm nhiều người đến làm quen với cô, dù sao thì ở trong đại viện này Mạt Mạt cũng có nhiều người biết tới.
Về phần Tiền Bảo Châu, chỉ cần ngày nào Mạt Mạt có ở nhà thì ngày đó sẽ tới báo cáo. Cũng ở suốt cả một ngày như vậy, lấy cớ là học cách nấu ăn với Mạt Mạt. Tuy rằng bề ngoài thì chưa ra hình ra dáng lắm nhưng thức ăn làm ra cũng không quá khó ăn.
Hôm nay Mạt Mạt cũng không đào rau dại nữa. Cô muốn xem danh sách hàng hóa cần mua để đưa trước cho chủ nhiệm Lý trước khi cửa hàng bách hóa mở chương trình khuyến mại. Nếu như cô không thể tranh giành nổi với những người khác đang sẵn sàng đến tranh mua thì có thể đi nhờ cửa sau, đặt hàng trước rồi đến tối đi lấy là được. Chuyện mở cửa sau này, ngoại trừ người trong nhà mình ra thì Mạt Mạt cũng không nói với ai cả, ngay cả Triệu Tuệ cũng không biết. Không phải là cô không tin tưởng Triệu Tuệ, chỉ là sợ nếu cô ấy mua vê nhiều đồ, trong nhà Triệu Tuệ nhiều người sợ khó giữ được bí mật, truyền ra ngoài cũng không tốt.
Mạt Mạt đã nói trước với Tiền Bảo Châu nên hôm nay cô ấy không đến, Mạt Mạt có thể tĩnh tâm suy nghĩ thật kỹ. Mua về nhiều quá cũng không tốt, quá dễ làm cho người ta chú ý, vậy nên phải chọn những loại thực dụng nhất.
Vải và len là mặt hàng thiết yếu, lúc nào cũng cần dùng. Trong nhà đã có không ít, nhưng cô vẫn cảm thấy không đủ.
Lần khuyến mãi này tuy rằng không cần phiếu nhưng cũng giới hạn số lượng được mua. Mỗi người chỉ được mua hai thước. Nhà bọn họ có tất cả là sáu người nên có thể mua được mười hai thước vải, len thì sẽ được mua bốn cân. Tính cả số lượng hàng bị lỗi mua được lần trước thì đến mùa thu này có thể làm cho cả nhà mỗi người một cái áo lên.
Lần này cũng có bán bông, nhưng số lượng cũng không nhiều. Cô định mua mười cân, làm áo bông cho em trai út, còn dư lại thì làm một cái chăn. Đèn pin trong nhà cũng nên thay, mua hai cái đèn pin là đủ rồi.
Những thứ này đều là vật dụng phổ biến nhất, hơn nữa số lượng cô định mua cũng không nhiều lắm, sẽ không làm chủ nhiệm Lý phải khó xử, cũng sẽ không khiến người ta chú ý. Chờ đến ngày 1 tháng 5, cô lại cùng Triệu Tuệ đi cửa hàng bách hóa, mua một ít thứ khác nữa.
Mà ở trường quân đội, Liên Thanh Bách cũng đã nhận được thư của Mạt Mạt,.
Liên Thanh Bách tính cách cởi mở hào phóng, lại có bề ngoài chất phác có tính lừa gạt nên rất nhanh đã trở thành bạn tốt với mấy chiến hữu trong cùng phòng ngủ ký túc xá. Mọi người thấy Liên Thanh Bách xách bưu kiện bước vào, đều xúm lại xem.
"Thanh Bách, nhà cậu gửi cho cậu cái gì ngon à?"
"Tôi cũng không biết nữa, dù sao cũng thấy rất nặng."
Liên Thanh Bách thấy mọi người đều đang nhìn chằm chằm. Trước tiên anh để thư qua một bên rồi mở bưu kiện ra, lấy ra quyển sách màu đỏ và huy hiệu được gói trong giấy kraft. Lúc mở ra, Liên Thanh Bách cũng ngây ngẩn không hiểu gì cả, không biết em gái gửi cái này cho mình để làm cái gì. Anh đè nén nỗi nghi hoặc trong lòng, lần lượt lấy mấy thứ khác từ trong bưu kiện ra.
Mì sợi, một bình cá khô chiên giòn, hai hộp trái cây, ngoài ra cũng không còn gì khác nữa.
Hứa Hạo xách mì sợi lên: "Sao nhà cậu lại có nhiều mì sợi như vậy?"
"Bạn bè với họ hàng cho đấy, chắc là con bé này lại đem toàn bộ hàng trữ trong nhà gửi đến cho tôi rồi."
Người có thể vào học trường quân đội cũng không phải là kẻ ngốc, hơn nữa mọi người ít nhiều trong nhà đều có chút năng lực, có thể từ đồ ăn thức uống gửi đến để đánh giá hoàn cảnh gia đình ra sao. Vậy nên có người lại bắt đầu đánh giá lại Liên Thanh Bách.
Liên Thanh Bách không thèm để ý, ngồi trên giường của mình mở thư ra. Không nghĩ tới bên trong phong thư có hai lá thư, một lá thư là của Triệu Tuệ. Triệu Tuệ cũng không viết gì nhiều, chỉ là quan tâm đến sức khỏe và nơi ăn chốn ở của anh. Trong thời đại này, thư gửi đến đều là như vậy.
Mạt Mạt lại càng bình thường hơn. Tuy nhiên Mạt Mạt nói rằng cô thấy có rất nhiều người đều đang học nội dung trong quyển sách danh ngôn này, cho nên cô mới gửi một quyển cùng với huy hiệu đến cho anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận