Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 434. Càng già càng cay 2

Chương 434. Càng già càng cay 2Chương 434. Càng già càng cay 2
Buổi tối về đến nhà, Mạt Mạt nói cho Trang Triều Dương nghe những lời của ông ngoại, Trang Triều Dương ôm Mạt Mạt: "Ông ngoại thật thương em."
Mạt Mạt vuốt ve tay Trang Triều Dương: "Mấy người chúng ta ông ngoại đều thương."
"Ông thương nhất vẫn là em."
Mạt Mạt chỉ vào mặt mình: "Anh phải nói là, ông ngoại thật sự yêu bà ngoại vô cùng."
Trang Triều Dương cười: "Phải."
Mạt Mạt gấp quần áo xong, đưa cho Trang Triều Dương: "Anh bỏ vào trong ngăn tủ đi."
Trang Triều Dương bỏ quần áo vào, Mạt Mạt bò lên giường, nằm xuống hỏi: "Đến bao giờ anh mới có ngày nghỉ vậy?"
Trang Triều Dương véo mũi Mạt Mạt: "Đồng chí Liên Mạt Mạt, không cần nghĩ đến ngày nghỉ nữa, từ giờ đến cuối năm anh không có ngày nghỉ."
Mạt Mạt nắm lấy tay Trang Triều Dương: "Ăn tết thì sao? Ăn tết có ngày nghỉ mà!"
"Cái này yên tâm là có.
Mạt Mạt cười: "Quá tốt rồi, chúng ta có thể được một năm đoàn viên rồi."
Mạt Mạt lại nghĩ tới Hướng Húc Đông: "Lưu Miểu nói Hướng Húc Đông hồi phục không tệ, nhưng bác sĩ nói, ông ta không thể làm việc tay chân nữa hả?" Trang Trieu Dương: "Không cân phải để ý đến ông ta, chờ đến lúc ông ta xuất viện rồi nói."
Mạt Mạt gật đầu: "Vâng."
Sau tiết Sương Giáng, nhiệt độ không khí dần dần giảm xuống, Trang Triều Dương lấy về không ít than nắm, sau khi Mạt Mạt mang thai, vô cùng sợ lạnh, bếp nhà cô bây giờ cả ngày đều phải hoạt động.
Tề Hồng càng sẵn lòng ở nhà Mạt Mạt: "Vẫn là nhà cô ấm áp."
"Không phải Triệu Hiên cũng mua không ít than nắm à? Cô cũng đốt đi!"
"Tôi cũng muốn, nhưng tôi luôn quên thêm than nắm vào, đốt nửa cháy nửa không, không ấm áp bằng nhà cô."
Mạt Mạt cười: "Tôi phát hiện cô ấy à, càng lúc càng lười rồi, nhìn cô ngồi còn không bằng cái tượng ngồi."
"Cho nên cái thai này của tôi nhất định là con gái."
Mạt Mạt cười: "Nếu là con gái thì đúng như ước nguyện của cô."
"Đúng vậy, hai nhà chúng ta định trước thông gia từ bé."
Mạt Mạt đã tiếp nhận giáo dục trong tương lai, không thích thông gia từ bé, lắc đầu: "Đợi cho bọn nhỏ trưởng thành tự mình lựa chọn đi, tránh cho sau này oán trách chúng ta."
Tê Hồng cũng không muốn sau này con gái lại oán niệm cô ấy: "Vậy thì nghe cô." Mat Mạt nói: "Hôm qua tôi nhìn thay Cảnh Tỉnh Tinh, cô ta trở về rồi."
"Cô cũng thấy rồi à, tôi đang muốn nói với cô đây, cô ta và Hà Liễu trở về cùng lúc."
Mạt Mạt cau mày: "Chuyện này vậy mà tôi không biết, không nhìn thấy."
"Tối hôm qua lúc tôi và Triệu Hiên tan bộ nhìn thấy, hai người vừa nói vừa cười, Hà Liễu nhìn thấy tôi, kéo Cảnh Tinh Tỉnh xoay người rời đi, thật là đáng tiếc."
"Bây giờ cô bụng mang dạ chửa, đừng động thủ, cẩn thận một chút."
Tê Hồng vỗ bụng dưới: "Tôi biết rồi, Triệu Hiên đã dặn dò tôi không chỉ một lần."
Tề Hồng lại chờ một lúc, Mạt Mạt tiễn Tề Hồng đi ra ngoài, gặp Tôn Tiểu Mi đang lên lầu, nói thật, đã rất lâu rồi Mạt Mạt không nhìn thấy Tôn Tiểu Mi, mắt nhìn về phía cái bụng của Tôn Tiểu Mi, ngạc nhiên, Tôn Tiểu Mi mang thai sớm hơn so với cô, theo lý mà nói thì phải lộ ra là mang thai rồi chứ, sao lại không thấy bụng đâu?
Tôn Tiểu Mi đứng ở cửa ra vào: "Tôi có thể nói chuyện với cô không?"
Mạt Mạt: "Được, mời vào."
Tôn Tiểu Mi ngồi trên ghế, cầm lấy chén nước Mat Mat đưa cho: "Cảm ơn."
Mat Mat ngôi một bên: "Không cần cảm ơn, tôi không nghĩ tới cô sẽ đến tìm tôi." Tôn Tiểu Mi gây đi rất nhiều, sự kiêu ngạo trên người cũng không còn, cười nhạt: "Đừng nói cô không nghĩ tới, tôi cũng không nghĩ tới, cô biết không, tôi rất ghen ty với cô, thật không nghĩ tới, bây giỜ người có thể nói chuyện với tôi chỉ có cô."
Mạt Mạt cảm giác Tôn Tiểu Mi đã thay đổi rất nhiều, trước đây mặc dù kiêu ngạo nhưng tràn đầy sức sống, bây giờ Tôn Tiểu Mi không chỉ đa sầu đa cảm mà còn có chút u buồn.
Ánh mắt của Mạt Mạt lại rơi xuống bụng của Tôn Tiểu Mi, đứa con nhất định là mất rồi: "Cô nói di tôi nghe."
Bạn cần đăng nhập để bình luận