Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1008. Nhận lỗi 2

Chương 1008. Nhận lỗi 2Chương 1008. Nhận lỗi 2
Phạm Đông cắn môi, khoé miệng đều là máu, đau, cả người đều đau, anh ta đối mặt với ánh mắt lạnh giá vô tình của Trang Triều Dương, đáy lòng sợ hãi, anh ta biết, Trang Triều Dương nói được làm được: "Tôi, tôi biết, đây là lần cuối cùng, tuyệt đối không có lần sau."
Trang Triều Dương liếc mắt nhìn về phía Hướng Hoa đang đứng ở cửa, nhếch mép, không nói một câu, thế nhưng đã doạ sợ Hướng Hoa.
Hai đời của Hướng Hoa, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Trang Triều Dương, giống như một hung thần vậy, anh ta vỗ lên ngực, đời trước Trang Triêu Dương đối với anh ta đã coi như là khách khí rồi.
Chị Triệu cũng quên cả khóc, trong lòng sợ hãi vô cùng, Trang Triều Dương lái xe đi rồi.
Hướng Hoa đỡ Phạm Đông dậy: "Anh không sao chứ!"
Tóc mái Phạm Đông rũ xuống che mất đôi mắt, Hướng Hoa là đồ vô dụng, một câu cũng không dám nói: "Không sao, tôi cũng là vì tốt cho công ty, tôi sẵn lòng dốc hết sức để đảm đương nếu có chuyện, tôi sẽ đích thân đến nhà nói xin lỗi, tôi phải đến bệnh viện, anh cho Tiểu Lưu chút tiền để cậu ta về nhà bồi dưỡng, đều là lỗi của tôi."
Phạm Đông quay lại nói với Tiểu Lưu: "Chuyện ngày hôm nay là bởi vì tôi mà có, không liên quan đến cậu, yên tâm đi.
Tiểu Lưu cảm kích vô cùng, quả nhiên mọi người trong công ty đều nói, đi theo tổng giám đốc Phạm tốt hơn so với tổng giám đốc Hướng: "Tổng giám đốc Phạm, tôi không sao, để tôi đưa anh đến bệnh viện trước."
Phạm Đông xua tay: "Không cần, tự tôi đi được."
Hướng Hoa nghe thấy Phạm Đông nói sẽ dốc hết sức để đảm đương thì thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn không nghĩ đến, anh ta lại mất lòng người rồi.
Lúc Mạt Mạt về nhà, chị Triệu và đầu bếp đã đi rồi, Trang Triều Dương nấu cơm, Mạt Mạt ngồi bên cạnh Trang Triều Dương: "Anh giải quyết xong rồi à?”
Trang Triều Dương cười: "Anh xuất chiêu, đương nhiên là giải quyết được rồi, thằng cháu Phạm Đông này cũng không dám nữa."
Mạt Mạt không hỏi cụ thể quá trình, cô chỉ thấy cảm động, người đàn ông trước mắt vì cô mà che gió che mưa.
Trang Triều Dương nói: "Xem ra nhà chúng ta không thích hợp để tìm bảo mẫu, bây giờ Vân Kiến bận rộn, Vân Bình cũng cần học tập, hai đứa nhóc đó giống như con trai anh vậy, nhưng suy cho cùng cũng không phải con anh, cứ làm phiền hai đứa nó cũng không tốt, xế chiều nay anh nói với Tùng Nhân, bắt đầu từ ngày mai Tùng Nhân học nấu cơm."
Mạt Mạt: "Tùng Nhân mới mười tuổi." Trang Trieu Dương nói: "Vóc dáng của nó cũng không giống như mười tuổi, ra ngoài mà nói nó 13, 14 tuổi cũng có người tin, nhà chúng ta không nuông chiều con cái, ngày mai nó bắt đầu học nấu cơm, An An quét nhà, hai đứa nhỏ cùng làm việc."
Mạt Mạt: "Tùng Nhân và An An đồng ý sao?"
"Ừm, đồng ý, hai đứa nó rất hiểu chuyện, hai thằng nhóc không còn nhỏ nữa, nên giúp đỡ chúng ta rồi, con cái nhà chiến hữu của anh, bảy tuổi rồi, có thể tự chăm sóc cả nhà, hai đứa bé nhà chúng ta quá hạnh phúc."
Mạt Mạt thấy Trang Triều Dương làm chủ, bọn nhỏ cũng đồng ý, cô cũng không phát biểu ý kiến nữa, con trai làm nhiều việc nhà một chút mới tốt, sau này sẽ là người yêu thương vợ.
Những ngày nghỉ còn lại của Trang Triều Dương, đều dạy các con nấu cơm, làm giáo vụ, Tùng Nhân thích ăn, nhưng thằng nhóc này không nấu cơm được, ngược lại là An An, rất nhạy cảm với đồ gia vị, nhưng An An còn quá nhỏ, Trang Triều Dương kéo con trai đi huấn luyện, quen tay là sẽ làm được, lúc trước anh nấu cơm cũng bình thường.
Lúc Trang Triều Dương đi, ngoại trừ gà và cá Tùng Nhân không biết sơ chế, chí ít Tùng Nhân có thể làm được thành thức ăn, lại có An An hỗ trợ thử mùi vị, thật sự không cần phải nói, hai đứa bé nấu cơm cũng không tệ lắm.
Giáo sư Lý cười: "Hai đứa bé này thật lợi hại, sau này vợ chồng hai người có thể hưởng phúc rồi." Mat Mat sờ đầu Tùng Nhân, giơ tay lên, đứa nhỏ này đã 1m5 rồi, bây giờ mới 10 tuổi, nhưng quả thực trong lòng Mạt Mạt rất tự hào.
Có người đang gõ cửa thùng thùng! Vân Kiến đứng dậy đi mở cửa chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận