Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 475. Tôn Nhuy 1

Chương 475. Tôn Nhuy 1Chương 475. Tôn Nhuy 1
Te Hồng kiếng chân, kêu lên một tiếng: "Heo rừng."
Thị lực của Mạt Mạt không tệ: "Trước tiên đừng kích động, là heo rừng nhỏ."
"Heo rừng nhỏ cũng là heo rừng, tôi đã thèm thịt heo từ lâu rồi, bây giờ thật tốt, ha ha, hôm nay tôi phải ăn cho đã."
Trang Triều Dương và Triệu Hiên quăng heo rừng xuống mặt đất, heo rừng đã chết, Mạt Mạt đi lên trước: "Con heo rừng này chắc 60 cân ấy nhỉ!"
Trang Triêu Dương gật đầu: "Hơn 60 cân."
Triệu Hiên trâm ngâm: "Chúng ta mổ ở chỗ này đi, mang về đại viện quá phiền phức."
Trang Triều Dương đồng ý: "Được, hai ta vào bên trong mổ ra, đừng lưu lại vết mau ở ven đường, còn tưởng là bị làm sao nữa."
Triệu Hiên kéo đùi heo rừng: "Đi thôi!"
Mat Mat và Te Hồng không giúp được gì, Mạt Mạt kéo Tề Hồng đi dập lửa, gạt tuyết lên trên đống lửa, rất nhanh đống lửa đã tắt, sau khi xác nhận đã tắt hẳn, lại vùi thêm mấy lớp tuyết.
Mặc dù mùa đông lửa sẽ không cháy, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Hai người Mạt Mạt chờ Trang Triều Dương và Triệu Hiên bên cạnh đống lửa. Trang Trieu Dương và Triệu Hiên deu là người nhanh nhẹn, không chỉ mổ heo rừng, còn lột da thỏ, lau sạch máu rồi bỏ vào trong bao tải, cuối cùng mới bỏ vào trong cái gùi, bên trên gùi để củi làm nguy trang, bên ngoài chỉ để hai con gà rừng cho mọi người nhìn thấy.
Kiếm được heo rừng, trong lòng bốn người rất kích động, tốc độ trở về nhanh hơn lúc đi đến đây, ba giờ hơn đã về tới đại viện, vợ chồng Tề Hồng theo Mạt Mạt về nhà.
Về đến nhà xác nhận không có bị ai nhìn, bốn người mới yên tâm.
Trang Triều Dương bỏ củi đốt xuống, mở túi ra, bắt đầu chia thịt heo rừng: "Thịt nguyên có khoảng 35 cân, còn có một vài xương sườn và bắp đùi, Mạt Mạt thích uống canh xương hầm, chúng tôi lấy 10 cân thịt, toàn bộ xương đều cho chúng tôi, cho các anh 20 cân thịt nguyên, lấy ra 5 cân tối nay ăn, hai người thấy thế nào?"
Người ở niên đại này, đều thích thịt nguyên, không thích xương, cho dù là xương sườn, cũng không có mấy người hài lòng, Triệu Hiên và Tề Hồng dĩ nhiên cũng là như thế, quan niệm của bọn họ là càng thích thịt nguyên hơn.
Triệu Hiên và Trang Triều Dương giống nhau, đều là người mà anh em ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng, Trang Triều Dương phân chia vô cùng hợp lý, bên trên xương sườn và bắp đùi vẫn còn chút thịt, Trang Triều Dương cũng không mất mát gì: "Được, chúng tôi đồng ý." Thỏ và gà rừng chia xong, môi người một con, còn lại buổi tối nấu ăn.
Trang Triều Dương lấy dao thái thịt, cắt ra một khối thịt nạc lớn, cái này để lại tối ăn, Mạt Mạt ấn ấn một cái: "Khối thịt này rất thích hợp để ăn lẩu, nếu như có cái nồi thì tốt, mặc dù tôi cũng có cách để ăn, nhưng nhà bếp chúng tôi bốn người thì quá chật."
Te Hồng nhảy dựng lên: "Nhà tôi có nồi, nhà tôi có."
Mạt Mạt hỏi: "Thật hả, sao cô lại có?"
"Ha ha, năm ngoái tôi nhìn thấy ở cung tiêu xã, nồi lẩu duy nhất, lúc ấy là Quốc Khánh nên không cần phiếu, tôi đã mua về, lúc ấy tôi bỏ ra 15 đồng đấy”
"Mua rất tốt, buổi tối chúng ta ăn lẩu, nhà tôi còn có bơ lạc, gà rừng và thỏ mình không ăn nữa."
Tê Hồng nói: "Được, vậy tôi về nhà lấy đồ."
Triệu Hiên vác thịt đi theo sau lưng Tề Hồng, Trang Triều Dương chặt xương sườn và bắp đùi ra, Mạt Mạt giữ lại nhanh một cục xương lớn để lát nữa nấu canh, Trang Triều Dương chặt xong xương, thịt cũng chia làm những khối nhỏ, bỏ hết vào trong vạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận