Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 443. Thay đổi 1

Chương 443. Thay đổi 1Chương 443. Thay đổi 1
Thay đổi 1
Buổi sáng Trang Triều Dương đưa Khởi Hàng vào đội trước rồi mới đi báo cáo, anh gõ cửa văn phòng: "Trang Triều Dương đến báo cáo."
"Mời vào."
Giọng nói này thật quen thuộc, sắc mặt Trang Triêu Dương thay đổi liên tục, Đổng Hàng! Không phải anh chàng này ở trong đội trinh sát à? Lễ ra anh nên đoán ra đó là Đổng Hàng mới phải, ngoài anh ấy ra sẽ không ai gọi chỉ điểm thẳng tên và muốn anh.
"Sao không vào?"
Trang Triều Dương nghiêm túc đẩy cửa vào, Đổng Hàng cười nhìn Trang Trieu Dương: "Thế nào, rất kinh ngạc phải không?"
Trang Triều Dương lạnh lùng đưa lệnh điều động cho Đổng Hàng: "Xin chào đoàn trưởng."
Đổng Hàng bĩu môi: "Thật là nhàm chán, tôi còn tưởng rằng có thể nhìn thấy sắc mặt của anh thay đổi đấy, anh còn trẻ thật sự khiến người ta hoài niệm."
Trang Triều Dương càng nghe thì mặt càng đen, anh có thể tưởng tượng ra một tương lai không yên bình, bây giờ anh xin chuyển về có được không?
Đổng Hằng hừ một tiếng: "Anh đã gia nhập đoàn pháo binh, đừng hòng chạy trốn, quân đoàn hai sẽ giao cho anh dẫn dắt, trở về doanh đoàn đi!" Sau khi nhận được mệnh lệnh, Trang Trieu không muốn ở lại nữa, thế nên anh xoay người rời đi.
Đổng Hàng cười nhìn theo, rơi vào tay anh đây mà còn muốn chạy trốn, nằm mơ đi!
Khi Mạt Mạt thức dậy, Tiểu Lưu đang gọi mọi người ra ngoài quét tuyết, Mạt Mạt ăn cơm rồi cầm xẻng đi xuống nhà.
Chị Vương đưa con đi tới: "Em đang mang thai, em không cần dọn đâu, mau trở về đi!"
Mạt Mạt thì thầm bên tai chị Vương: "Chị dâu, chị không thấy mọi người đang nhìn em sao. Nếu em mà không xuống, không biết sẽ có tin đồn gì nữa!"
"Trong khu có nhiều người phức tạp sẵn sàng truyền miệng, em làm được thật không?"
Mạt Mạt gật đầu: "Không sao, người nhiều như vậy nên em cũng không làm được nhiều mấy đâu, hơn nữa em sẽ chú ý, chị dâu yên tâm đi ạ.”
"Vậy được, lát nữa em cứ ở bên cạnh chị, chị sẽ bảo thằng lớn nhà chị giúp em."
"Cảm ơn chị dâu."
"Không có gì."
Mạt Mạt làm được một lúc thì Tê Hồng cũng đi xuống, vừa đi vừa ngáp, rõ ràng là vừa mới ngủ dậy, cầm xẻng xúc tuyết bên cạnh Mạt Mạt: "Tuyết năm nay dày quá, trận tuyết lớn nhất năm ngoái cũng không lớn bằng trận tuyết đầu mùa năm nay."
Chị Vương hà hơi vào tay: "Thời tiết cũng lạnh hơn những năm qua, nhiệt độ hôm nay âm mười độ."
Mạt Mạt ưỡn thẳng eo: "Em nghĩ năm nay tuyết rơi nhiều lắm, nếu có thời gian chúng ta nên tranh thủ đi thị trấn thêm vài lần nữa, mua những thứ cần mua, kẻo mùa đông tuyết lớn gây tắc đường, gây khó khăn khi đi ra ngoài."
Chị Vương là người từng trải: "Các em không nhớ lúc nhỏ à, chị nhớ có một lần khi còn nhỏ, tuyết rơi dày đặc đường đi, trong nhà không có muối, một tuần không ăn muối, không có năng lượng, có người còn bị ốm. Lần sau đi thị trấn, chị sẽ mua mọi thứ cho mùa đông."
Tề Hồng nói: "Vậy em cũng đi mua, mấy tháng nữa bụng sẽ lớn, tuyết rơi dày đặc, ra ngoài không an toàn.”
Mạt Mạt thấy không ai chú ý đến bên này nên nhỏ giọng nói: "Lần này em cùng ông ngoại trở về Dương Thành, hai người cần gì thì viết ra giấy cho em, em mang về cho."
Chị Vương có rất nhiều đồ muốn mua, nhưng lại ngại nói: "Một mình em trở về không thể mang nhiều đồ như vậy, thôi quên đi."
Mạt Mạt nói nhỏ: "Lâm Sâm cũng trở về, em đi xe của anh ấy về, nếu anh ấy không về thì em cũng sẽ không về Dương Thành đâu."
Thì ra là như vậy, hai mắt chị Vương sáng lên: "Được, chị trở về sẽ bảo thằng lớn viết, lát nữa đưa cho em."
Te Hồng đảo mắt: "Mạt Mạt, tôi không cần cô mang ve cho tôi đâu. Lần này ve Dương Thành cô đưa cả tôi đi cùng đi, tôi muốn tới nhà cô làm khách, tôi thiếu thứ gì thì tự đi mua."
"Triệu Hiên nhà cô cho cô đi à?"
"Tôi muốn đi thì anh ấy cũng không ngăn cản được, với lại anh ấy yên tâm để tôi đi cùng cô, được không, tôi cũng muốn đi, xin cô đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận