Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1162. Can bing 2

Chuong 1162. Can bing 2Chuong 1162. Can bing 2
An An đã đối diện với cái chết, hai cụ ngoại, còn có Hướng Húc Đông, ba người già qua đời, khiến cho bọn nhỏ có những ám ảnh không nhỏ, phải có thân thể tốt, mới có thể sống lâu trăm tuổi.
Mạt Mạt xoa đầu An An: "Được, mẹ rèn luyện, sống lâu trăm tuổi trông con cho mấy đứa."
Tùng Nhân bĩu môi: "Mẹ, con mới mười mấy tuổi, mẹ đã nói với con chuyện này sớm như vậy có tốt hay không?”
Mat Mạt: "..."
Tay cô ngứa ngáy, thật sự muốn trừng trị Tùng Nhân!
Ông cụ non An An thở dài, anh trai nên bị trừng trị. Thật sự không đáng nhận được đồng cảm.
Ăn cơm trưa xong Mạt Mạt ngủ trưa hai tiếng, sự mệt mỏi đã tiêu hao một ít, nhìn đồ đạc quen thuộc, cảm giác nhà cửa càng đậm hơn rồi, lúc này mới có dáng vẻ của một ngôi nhà.
Mạt Mạt xuống lầu, trong nhà có điện thoại, tới hai ngày rồi, còn chưa gọi điện thoại cho Thẩm Triết.
Mạt Mạt bấm số điện thoại của Thẩm Triết, vừa vặn anh ấy đang ở văn phòng, trực tiếp hỏi: "Thu đọn xong rồi hả?"
Mạt Mạt: "Anh thật sự hiểu em đấy."
Thẩm Triết: "Cái danh xưng anh trai này cũng không phải là làm chơi chơi, chuyện em hỏi anh về máy điều hoà không khí, anh đặt cho em, mấy ngày nữa sẽ đưa tới cho em."
Mạt Mạt vui vẻ thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Vô cùng cảm ơn, em cũng không biết phải cảm ơn anh thế nào?"
Thẩm Triết: "Quan hệ giữa chúng ta còn cần cảm ơn à? Ông nói rồi, bảo anh quan tâm em đấy."
Mạt Mạt cười: "Lát nữa em gọi điện thoại cho ông cậu, báo bình an."
Thẩm Triết: "Quả thực nên báo bình an, còn nữa, em cũng không cần phải vội vã tới đây, cứ sắp xếp nhà cửa xong đi, phải rồi, anh phân cho em một chiếc xe để đi. Đi đi về về cũng thuận tiện hơn."
Mạt Mạt nhướng mày: "Em đang nghĩ đến chuyện xe cộ đó. Anh coi như đây là phúc lợi công việc của em hả?"
Thẩm Triết cười ha ha: "Coi như là phúc lợi của em đi, em là người đứng đầu đoàn luật sư trong nước, chuyện này cũng nên làm."
Bây giờ có xe rồi, Mạt Mạt cũng không nhắc tới chuyện mua xe nữa, lại hàn huyên thêm vài câu, Mạt Mạt mới cúp điện thoại.
Mạt Mạt nhìn thời gian, đã ba rưỡi rồi, cách thời gian nấu cơm còn sớm, Mạt Mạt đứng dậy, đến sân vườn, đất trong sân vẫn trống, lập kế hoạch trồng hoa gì đó.
Mat Mạt nghĩ vậy, chờ Trang Triều Dương trở vê, cô và Trang Trieu Dương dân các con đến chợ hoa.
Nghĩ đến Trang Triều Dương, Mạt Mạt thở dài, từ lúc đến đây anh đã đi luôn, đã hai ngày rồi, chỉ gọi một cuộc điện thoại báo bình an, nói là phải bàn giao, còn phải bận rộn mấy ngày nữa mới có thể trở vê.
Lúc này một tiếng sam am ầm vang lên, Mạt Mạt ngẩng đầu nhìn, phía đông đang có mây đen bay tới, trời sắp mưa rồi.
Mùa xuân ở thành phố Z ẩm ướt, cả tháng sáu, tháng bảy mưa nhiều, nhất là tháng bảy, còn có bão, bão rất đáng sợ, Mạt Mạt không biết đến điều này.
Mạt Mạt cảm nhận, cũng may không có gió mạnh, chỉ là ngày mưa bình thường.
Mạt Mạt đang nghĩ ngợi, mưa đã lộp bộp rơi xuống, đến rất nhanh, Mạt Mạt quay về nhà, bọn nhỏ đang đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, bên ngoài mưa đã thành từng dòng.
Mạt Mạt cảm thấy, ngày mai cô nên mua nhiều đồ che mưa hơn một chút, ở đây, ô che mưa là công cụ thiết yếu.
Mưa đến nhanh, đi cũng nhanh, nửa tiếng mưa đã tạnh, nhưng bầu trời chưa quang đãng, Mạt Mạt đoán, lát nữa trời sẽ còn mưa.
Mạt Mạt đứng dậy: "Thời gian không còn sớm, mẹ phải đến chợ mua ít đồ ăn về nấu cơm, mấy đứa ở nhà chờ mẹ nhé."
Tùng Nhân: "Mẹ, con đi chung với mẹ. Con còn có thể giúp mẹ xách đồ.”
Mạt Mạt: "Mẹ không mua nhiều, mẹ tự xách được, con ở nhà trông em."
Tùng Nhân: "Con biết rồi."
Mạt Mạt cầm cái ô duy nhất trong nhà ra ngoài, vừa mở cổng lớn định lên xe, thì có một người phụ nữ đi ngang qua, trừng mắt với Mạt Mạt một cái.
Mat Mạt: "...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận