Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 254. Liên Mạt Mạt phải đánh chết chuột 2

Chương 254. Liên Mạt Mạt phải đánh chết chuột 2Chương 254. Liên Mạt Mạt phải đánh chết chuột 2
Liên Mạt Mạt phải đánh chết chuột 2
Vương Lâm là một người không chịu rảnh rỗi được, cứ một lúc lại đi ra ngoài một chuyến, Mạt Mạt đang đan áo len thì Vương Lâm chạy về: "Có tin tốt, có đồ thứ phẩm sót lại cần thanh lý."
Mạt Mạt thả sợi len xuống: "Thanh lý thế nào?"
Vương Lâm vui vẻ nói: "Số lượng không nhiều lắm, lần này chỉ thanh lý nội bộ thôi, không bán ra ngoài."
Lý Cường đi tới: "Khi nào thì thanh lý thế?"
"Chiều nay, có lễ lát nữa sẽ thông báo cho chủ nhiệm đấy."
Quả nhiên Vương Lâm nói đúng, chủ nhiệm Triệu bị gọi đi họp, rất nhanh đã mang tin tức trở vê: "Thanh lý nội bộ, áp dụng phương thức bốc thăm, mỗi phòng chỉ có thể bắt được một loại thứ phẩm thôi.”
Cái mà Vương Lâm để ý chính là: "Có những loại thứ phẩm nào ạ?"
Chủ nhiệm Triệu lấy quyển sổ nhỏ ra: "Vải, len sợi, bình sứ..."
Mạt Mạt nghiêm túc lắng nghe, có rất nhiều thứ, đáng tiếc cô chỉ có hứng thú với vài và sợi len, còn những thứ khác thì cô không có hứng thú. Thời gian trôi qua rat nhanh, buổi chiêu Chủ nhiệm Triệu dẫn Lý Cường đi bốc thăm. Vương Lâm lo lắng đi tới đi lui, Mạt Mạt thì trái lại, rất bình tĩnh
Một chốc lát sau Lý Cường đã trở lại, thế mà lại bốc được vỏ chăn bông màu xanh lam, Vương Lâm hưng phấn nói: "Chủ nhiệm, tay của anh cũng quá lợi hại rồi."
Chủ nhiệm Triệu cười ha ha: "Không ngờ tôi lại may mắn như vậy, làm mấy người kia cũng tức giận luôn rồi."
Mạt Mạt cũng vui vẻ, vừa lúc này trong nhà cô đang có bông, mang về làm chăn bông mới là vừa đẹp.
Chủ nhiệm Triệu lần lượt chia cho từng người, Mạt Mạt cầm trong tay lật tới lật lui xem thử. Hóa ra là mấy đường kẻ sọc không chỉnh tê, màu sắc cũng không được đều lắm, nhưng mà ở trong mắt Mạt Mạt, như thế này lại càng đẹp hơn.
Chủ nhiệm Triệu cười: "Mỗi người đưa cho tôi một đồng, tôi mang qua cho phòng tài vụ."
"bạ."
Buổi tối tan tâm, Mạt Mạt như thường lệ đi tới cửa hàng thực phẩm phụ, đi một vòng thấy không có gì muốn mua mới xoay người đi về nhà.
Mạt Mạt còn chưa đi tới cổng nhà đã thấy ngoài cổng có một người đang ngồi xổm ở đó, trong miệng còn đang hút thuốc, vừa nhìn, đây không phải là ông nội đó sao? Mat Mạt vội vàng chạy tới: "Ông nội, ông nội chờ lâu chưa?”
Liên Kiến Thiết gõ gõ tẩu thuốc, dụi tắt tàn thuốc rồi mới vịn tường đứng lên, Mạt Mạt vội vàng bước tới đỡ, Liên Kiến Thiết vỗ cái chân tê rần của mình: "Không công nhận mình già là không được rồi, rốt cuộc cũng già thật, mới ngồi xổm có một lúc mà chân đã không chịu nổi rồi."
Mạt Mạt chờ cho đến khi ông nội có thể tự mình đứng vững được mới mở cổng, đỡ ông nội đi vào nhà. Thấy miệng ông nội khô khốc, cô vội vàng bưng ly nước tới: "Ông nội uống nước trước đã."
Liên Kiến Thiết uống một hơi cạn sạch: "Cháu rót cho ông thêm ly nữa."
Mạt Mạt lại rót thêm một ly, Liên Kiến Thiết uống liền hai ly nước mới cảm thấy thoải mái, ngồi trên ghế xoa chân.
Mạt Mạt thả túi xuống: "Ông nội, ông đến lúc mấy giờ thế? Sao không đi tìm cha cháu?"
Liên Kiến Thiết: "Tìm cái gì, lúc ông tới còn chưa tới hai giờ nữa là tan tâm, ông đi tới đi lui còn không bằng ngồi chờ ở chỗ này."
Mạt Mạt vừa nghe liền hiểu, vậy là ông nội đã đợi hai tiếng đồng hồ rồi, trong lòng thầm thắc mắc, lần này ông nội tới đây là vì chuyện gì đây?
Trong phòng khách chỉ có hai ông cháu, không khí im lặng khá xấu hổ, Mạt Mạt tìm chủ đề hỏi: "Ông nội, công việc trong đại đội có bận lắm không?" "Mới vừa xới đất xong, bây giờ thì ông đang đợi để chuẩn bị xới thêm lần nữa."
Liên Kiến Thiết dừng một chút, hỏi ngược lại Mạt Mạt: "Vậy công việc ở cửa hàng bách hóa của cháu thế nào rồi? Cháu làm chức vụ gì?"
"Phòng kế toán ạ, công việc cũng rất thoải mái."
Liên Kiến Thiết cũng làm kế toán, nghe cháu gái nói cũng làm phòng kế toán thì trong lòng vui vẻ, cháu gái cũng giống ông, nghĩ đến đây liền thân thiết với Mạt Mạt hơn: "Cháu gái làm tốt lắm, nhớ làm tốt công việc của mình nhé."
"Dạ, nhất định cháu sẽ làm thật tốt."
Hai ông cháu lại nói chuyện thêm một lúc, Liên Quốc Trung và Điền Tình trở về, Liên Quốc Trung nghi ngờ hỏi: "Cha, sao cha lại tới đây, trong nhà có chuyện gì à?”
Liên Kiến Thiết thở dài: "Ái Quốc muốn mua nhà trong thành phố nên cha muốn đến thương lượng với con."
Bạn cần đăng nhập để bình luận