Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1743. -

Chuong 1743. -Chuong 1743. -
Lý Vinh Sinh trợn trừng nhìn chằm chằm Hoắc Tình, nhìn đến mức tay chân Hoắc Tình luống cuống, dáng dấp của Hoắc Tình không tệ, nhưng chưa từng có một người con trai nào nhìn cô ấy trợn cả mắt lên như thế.
Gương mặt Hoắc Tình đỏ ửng, Lý Vinh Sinh càng nhìn càng thích, cuối cùng cậu ấy đã hiểu cái gì là vừa gặp đã yêu, đây chính là vừa gặp đã yêu, cậu ấy tìm được tình yêu của mình rồi.
Mạt Mạt ngẩng đầu nhìn lên trời, duyên phận này tới cũng quá nhanh, Mạt Mạt cảm thấy, cô có nên đổi nghề thành chỗ giới thiệu hôn nhân gì đó không?
Cuối cùng Lý Vinh Sinh cũng hoàn hồn, cũng cảm thấy đường đột, cứ lúng túng không được không được, đang nghĩ làm sao để mở miệng, Hoắc Tình đã dẫn theo chó con chạy mất, trong đáy mắt Lý Vinh Sinh hiện lên sự thất vọng, cậu ấy còn chưa biết tên cô gái mà.
Mat Mạt võ bả vai Lý Vinh Sinh: "Được rồi, hoàn hồn, hoàn hồn."
Hai mắt Lý Vinh Sinh sáng rực lên: "Chị, cô gái này là ai thế?"
"Vừa gặp đã yêu?”
Lý Vinh Sinh đỏ hết cả mang tai, từ sau khi cậu ấy thành danh, gặp nhiều nhất chính là những cô gái xinh đẹp, các kiểu xinh đẹp, gia thể tốt, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng cứ thế không có một ai vừa mắt cậu ấy, bây giờ cuối cùng đã gặp được một người có thể lọt vào trong mắt, cũng không sợ bị chị gái chê cười, gật đầu nhận: "Vâng, vừa gặp đã yêu."
Mạt Mạt cảm thấy duyên phận thật đúng là thần kỳ, có người đầu óc chậm chạp, vừa gặp người thích hợp đã lập tức thông suốt, đã có thể hiểu rõ về tình cảm.
Mạt Mạt đã thấy quanh người Lý Vinh Sinh có bong bóng màu hồng rồi, vẫn là tuổi trẻ tốt: "Cô gái này tên là Hoắc Tình, còn học cùng trường với em, tới giúp chị huấn luyện chó."
Dù sao Lý Vinh Sinh cũng có thể tự mình điều tra ra được, Mạt Mạt cũng hào phóng một chút, nói thẳng luôn.
Lý Vinh Sinh vui vẻ, còn là đàn em, sau đó hỏi: "Chị, cô gái vừa rồi hình như không biết em."
Lý Vinh Sinh cảm thấy hiện tại cậu ấy nổi tiếng biết bao, ở trường học cũng có thể được treo tên, con bé này sao lại không nhận ra cậu ay chứ.
Mạt Mạt muốn cười ha ha, vừa rồi nhìn chằm chằm cô gái không rời mắt, không khớp với ảnh chụp được đăng trên báo, hơn nữa, hơn nữa đổi lại là một cô gái biết thẹn thùng trợn tròn mắt, ai còn chú ý đến cậu ấy là ai.
Bữa trưa, Mạt Mạt ăn xong trong những vấn đề của Lý Vinh Sinh, chờ đến khi về công ty, Lý Vinh Sinh còn đi theo, Mạt Mạt: "Nếu như chị nhớ không lâm, không phải em nói có việc phải làm hay sao?”
Lý Vinh Sinh mạnh miệng: "Chẳng có chuyện gì lớn bằng chuyện chung thân đại sự."
Mạt Mạt không phản bác được, nhưng nhìn Lý Vinh Sinh hao phí ở chỗ của cô, làm chậm trễ chuyện của cô không nói, cũng không theo đuổi được Hoắc Tình, Mạt Mạt chỉ ra cửa: "Chị đề nghị em ra ngoài đi dạo."
Lý Vinh Sinh sợ hãi: "Em cũng muốn, nhưng mới rồi hình như em hơi mạo phạm, bây giờ qua đó, có thể coi em là người lưu manh gì gì đó không?"
Mạt Mạt: "... Vậy em cứ ở chỗ chị phí thời gian à?"
Lý Vinh Sinh: "Hình như cũng không được, vậy phải làm sao bây giờ?"
Mạt Mạt bày chiêu: "Người con gái tốt sợ người con trai si mê, em có thể bỏ sức trên phương diện này."
Khoé miệng Lý Vinh Sinh giật giật: "Thông tục một chút có phải là không cần mặt mũi hay không?"
"A..., em lý giải rất thấu đáo, không hổ là ông chủ lớn Lý"
Lý Vinh Sinh: "...
Cậu ấy không hề cảm thấy chị gái đang khen ngợi, nhưng nhìn thấy chị quả thực bề bộn nhiều việc, cũng không tiện ở lại, cậu ấy cảm thấy hẳn là biết người biết ta mới được, đi đến trường học tìm hiểu trước một chút.
Đương nhiên tới trường học, mới phản ứng được, bây giờ là kỳ nghỉ đông, cậu ay có đến thì làm được gì, tường học cũng không có người.
Mạt Mạt còn không biết Lý Vinh Sinh mắc lỗi ngớ ngẩn, cuối cùng đã quyết định được thư mời rồi, chỉ còn chờ đưa đi là được.
Mạt Mạt về nhà, nhìn chiếc xe hơi nhỏ ở cửa nhà, kiểu mới nhất, nhìn lại xe hơi nhỏ của mình một chút, Mạt Mạt cảm thấy mình thật ra cũng rất giản dị, đã nhiều năm như vậy mà cứ không đổi xe.
Những năm này kỹ thuật được đưa vào, lại có góp vốn, xe hơi nhỏ nội địa cũng không tệ, Mạt Mạt sờ lên chiếc xe hơi nhỏ của mình, quyết tâm, có lẽ sang năm mới, cô phải tự tặng cho mình một món quà.
Hiện tại xe hơi nhỏ cũng không giống như trước kia, những chiếc tốt đã đột phá lên đến 100 ngàn, bình thường còn là hai ba mươi ngàn.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Mạt Mạt nghĩ mua một lần, nhất định phải mua cái tốt, tính toán số tiền còn lại ở nhà, Mạt Mạt cảm thấy, cô có thể quyết tâm.
Đương nhiên, sau khi quyết tâm, một tháng trước năm mới, cô phải thắt lưng buộc bụng.
Mạt Mạt chậm chạp không vào cửa, An An đi ra trước: "Mẹ, mẹ ở cửa nghĩ gì thế?"
"Mẹ đang suy nghĩ đổi một chiếc xe hơi nhỏ."
Mắt An An sáng rực lên: "Vậy chiếc cũ này cho con chứ?"
Con trai, bất kể là tính cách gì, đều thích xe. Mat Mạt: "Cấp cho công ty, mẹ con aya bây giờ là một xu cũng phải chia thành hai nửa để tiêu đây này"
An An thất vọng, sau đó lại nghĩ thông, dù sao cậu cũng không ở nhà, muốn cũng vô dụng.
Mat Mạt vào cửa, Tôn Nhuy nói: "Chị dâu, sao giỜ chị mới vào?"
"Nhìn xe mới của cô, không phải cô bề bộn nhiều việc sao? Sao lại tới đây?"
Tôn Nhuy: "Chính là quá bận cho nên thả lỏng một chút."
Mạt Mạt nhìn thấy Tiểu Khả, cười nói: "Tiểu Khả quay về rồi?"
Tiểu Khả gọi Mạt Mạt một tiếng, mới nói: "Vâng, phim đã quay xong rồi ạ."
Mạt Mạt: "Quay phim vất vả phải không, khuôn mặt nhỏ đã gầy đi rồi."
Tiểu Khả sờ lên mặt: "Cháu đoán phải giảm béo, như này lên hình tốt hơn, sẽ không lộ ra là bị phù."
Được rồi, những thứ Tiểu Khả nói, Mạt Mạt không hiểu, Mạt Mạt chỉ cảm thấy, ngôi sao thật sự không phải người bình thường có thể làm được, nhất là ngôi sao nữ, phải gìn giữ dáng người, còn phải dưỡng da, ăn nhiều một chút cũng không được, không thể được ăn thứ mình thích ăn, rất sợ lên mụn.
Mạt Mạt nhìn Tiểu Khả, đứa nhỏ này tự chọn con đường, thì tự mình phải đi. Mat Mat hỏi: "Sắp năm mới rôi, không đi quay phim chứ."
Tiểu Khả gật đầu: "Không quay nữa, cháu phải đi học nửa năm, nửa năm này cũng không quay phim."
Mạt Mạt cười: "Vậy được, hôm nay ăn nhiều một chút, cô đi thay quần áo trước, lát nữa nấu cơm."
Tôn Nhuy nói tiếp: "Chị dâu, không cần nấu, em gọi đồ ăn rồi, lát nữa sẽ đưa tới, để cho em là được, chị bận rộn như vậy, em cũng không dám đến ăn chực."
Mạt Mạt: "Vậy à, vậy tôi đi thay quần áo trước."
Mạt Mạt thay quần áo xuống lầu, nói với Tôn Nhuy: "Hai ngày này cô chú ý một chút, có đưa thiếp mời cho cô đó."
Tôn Nhuy cười híp mắt: "Em nhất định chú ý, chị dâu chị thật lợi hại, bây giờ thiếp mời của chị quý hiếm vô cùng."
Tôn Nhuy thực sự nói thật, căn cứ vào ánh mắt của cô ta, sau này thiếp mời sẽ càng ngày càng khó, cô ta cũng không lo lắng.
Nửa tiếng sau, đồ ăn mà Tôn Nhuy gọi đã được đưa đến, Mạt Mạt nhìn một bàn đồ ăn, nhớ tới thức ăn ở bên ngoài sau này, thật ra bây giờ đã bắt đầu rồi, chỉ là có rất ít người gọi.
Tôn Nhuy là người thích ăn, gọi đồ đều chọn món nổi tiếng, vui vẻ nhất chính là Giai Giai, cái bụng nhỏ của con bé ăn đã phình lên, bây giờ thì hay rồi, rất thân thiết với Tôn Nhuy. Thất Cân càng thấy mất mặt, muốn trách móc Giai Giai một câu, nhưng vừa nghĩ tới sự nghiệp khóc của Giai Giai, Thất Cân cảm thấy sau này nhất định sẽ bị nội thương.
Cuối cùng nhắm mắt làm ngơ, nhưng lỗ tai vẫn luôn động đậy, mỗi lần nghe thấy lời của Giai Giai, đều muốn ói ra máu thì phải làm sao bây giời
Bạn cần đăng nhập để bình luận