Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 128. Hướng Triều Dương trở về 2

Chương 128. Hướng Triều Dương trở về 2Chương 128. Hướng Triều Dương trở về 2
Hướng Triều Dương trở về 2
Liên Thanh Bách vuốt ve quyển sách nhỏ màu đỏ. Em gái do chính tay mình nuôi lớn, ý tứ của cô là gì mà mình còn không rõ nữa sao? Rõ ràng con bé đang bảo anh phải học thật tốt nội dung trong này.
Xem ra nhất định là con bé này đã nghe được tin tức gì đó rồi.
Buổi chiều Mạt Mạt khóa cửa, đi đến nhà ông ngoại Hướng Triều Dương để quét dọn vệ sinh.
Mạt Mạt đứng ở ngoài cổng nhà ông ngoại Hướng Triều Dương, nhìn thấy cửa chính mở ra với vẻ mặt nghỉ ngờ. Tại sao cửa chính lại mở ra nhỉ, cô nhớ rõ lần trước lúc vê cô đã khóa cửa rồi mà.
Mạt Mạt cẩn thận đẩy cửa ra, nhìn thấy Hướng Triêu Dương đang xử lý da thỏ trong sân.
Cả người Hướng Triều Dương vô cùng bẩn, trên tay dính đầy máu thỏ, cực kỳ không có hình tượng. Hơn nữa anh còn sững sờ nhìn Mạt Mạt. Mạt Mạt thầm nghị, tại sao lúc này nhìn Hướng Triều Dương lại ngây ngốc như vậy? Hướng Triều Dương phản ứng lại, vội vàng buông thỏ ra rồi đứng dậy.
"Mat Mạt, mau vào đi."
Mạt Mạt đứng ở cổng, đột nhiên cảm thấy bối rối. Cô thực sự không biết phải nên đối mặt với Hướng Triều Dương như thế nào. Đôi chân giống như mọc rê, đứng yên không nhúc nhích.
Hướng Triều Dương đoán được tâm tư của Mạt Mạt, vừa cười vừa chỉ vào ngoài cửa: "Nếu em vẫn không chịu vào thì lát nữa sẽ có người tò mò vây lại đây đấy."
"À", Mạt Mạt lúc này mới chậm rãi đi vào.
Hai má Mạt Mạt có một tia đỏ ửng, ánh mắt Hướng Triều Dương nhìn cô quá rõ ràng, cô cúi đầu xuống, rồi rất nhanh đã bị mấy con thú rừng bên giếng hấp dẫn tầm mắt. Được lắm, hai con thỏ, ba con gà rừng.
"Anh lấy ở đâu vậy?"
Hướng Triều Dương thu hồi ánh mắt của mình: "Hôm qua anh đặt bẫy, sáng nay đến lấy. Anh vốn định xử lý xong hết đã rồi đưa qua, không ngờ hôm nay em lại tới đây."
Trong lòng Mạt Mạt hốt hoảng, cố gắng đè trái tim đang đập loạn xuống: "Em đã đồng ý đến đây quét dọn vệ sinh đương nhiên sẽ làm được, cuối tuần này em có việc nên đến sớm."
Nói xong Mạt Mạt cắn môi, Liên Mạt Mạt mày làm sao thế hả, tự nhiên một chút, cố gắng tự nhiên một chút nào!
Trong đôi mắt Hướng Triều Dương lóe lên ý cười, ngồi xuống tiếp tục xử lý mấy con thỏ: "Được rồi, vậy em đi quét dọn vệ sinh trước đi, để anh xử lý mấy thứ này xong cái đã.
Mạt Mạt "ừ" một tiếng, xoay người vào nhà, đi đến cửa mới sực nhớ ra: "Cha em biết anh viết thư cho em rồi."
Nói xong Mạt Mạt liền đóng cửa lại, bàn tay Hướng Triều Dương đang cầm dao lập tức cứng đờ. Anh cau mày, tại sao lại bị phát hiện vậy chứ? Thằng nhóc Lý Thông kia rốt cuộc đã làm cái gì?
Mạt Mạt đứng trong phòng, không nghe thấy động tĩnh gì ở bên ngoài, thở ra một hơi rồi cầm chổi quét dọn vệ sinh.
Chờ Mạt Mạt dọn dẹp xong, Hướng Triều Dương không chỉ xử lý xong mấy con thú rừng kia mà còn thay quần áo sạch sẽ. Mạt Mạt nhìn chằm chằm quần áo bẩn chất đống bên kia, tay hơi ngứa ngáy, cô có bệnh thích sạch sẽ.
Hướng Triều Dương cũng phát hiện ra, ôm lấy quần áo: "Em ngồi chơi một lát đi, anh đi giặt quần áo cái đã."
Mạt Mạt vốn nên cự tuyệt đi về nhà, nhưng lời nói đến bên miệng, một chữ cũng không thể thoát ra được. Thế nên cô liền thành thật ngồi chờ Hướng Triêu Dương múc nước trở về giặt quần áo. Mạt Mạt cảm giác cô đã bị trúng độc rồi, trúng loại độc tên là Hướng Triều Dương.
Hướng Triều Dương ngồi trên băng ghế nhỏ giặt quần áo: "Lý Thông đưa thư cho em nói sắc mặt em không tốt lắm, có phải là em tức giận anh không viết thư cho em không?"
Mạt Mạt trợn tròn mắt, tức giận nói: "Anh còn không biết xấu hổ mà nhắc tới nữa à? Hôm đó nhà em có khách tới, cha mẹ deu đang Ở nhà. Anh hố chết người rồi anh có biết không?"
Hướng Triều Dương thật đúng là không biết chuyện này. Thì ra là do anh chứ không phải lỗi của Lý Thông, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, hỏi lảng đi:
"Vậy sau khi biết chuyện chú nói thế nào?"
"Sao em phải nói với anh chứ?" Cô cứ không nói đấy!
Trong lòng Hướng Triều Dương hiểu rõ, nhất định là cha cô không đồng ý, nhưng anh cũng không hề nản lòng. Anh tin chắc rằng không có ngọn núi nào là không thể vượt qua, hiện tại việc quan trọng chính là phải giải quyết Mạt Mạt trước, sau đó mới đi giải quyết Liên Quốc Trung. Trong lòng anh, Mạt Mạt mới là cửa ải khó khăn nhất.
"Hướng Triều Dương, em hỏi anh, vì sao anh lại đem danh ngạch vào học trường quân đội cho anh cả em?" Vấn đề này, Mạt Mạt đã muốn hỏi từ lâu lắm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận