Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 462. Cung nhau 2

Chuong 462. Cung nhau 2Chuong 462. Cung nhau 2
Cùng nhau 2
Hai người đứng một lúc, Mạt Mạt mới buông Trang Triều Dương ra: "Hôm nay em làm bữa sáng."
Trang Triều Dương cười dịu dàng: "Được."
Trang Triều Dương nhìn Mạt Mạt nấu ăn, vuốt ve khóe miệng, từ khi có Mạt Mạt, anh cười nhiều hơn, cảm giác này thật tốt.
Buổi sáng Mạt Mạt rán trứng, nấu cháo bột ngô, cắt một đĩa dưa chua, hai vợ chồng có tâm trạng tốt, bữa sáng ăn không sót chút nào, Mạt Mạt sờ mặt: "Đồng chí Trang Triều Dương à, em béo lên rồi đúng không?”
"Đâu có."
"Thật hả?"
"Thật"
Trang Triều Dương nói sự thật, vợ của anh nuôi bao nhiêu cũng không béo lên, thật sự khiến anh đau lòng.
Mat Mạt vẫn không tin lời Trang Triều Dương, cô đứng trước gương và xoay hai vòng, thực sự không béo, Mạt Mạt rất vui.
Trang Triều Dương rửa bát rồi khoác áo khoác đi ra ngoài.
Hôm nay tuyết rơi lớn, rất thích hợp để ngủ, nhưng hôm nay Mạt Mạt không buồn ngủ. Cô lau sàn nhà, dọn dẹp nhà cuaroive phòng đắp chăn.
Đến trưa tuyết vẫn chưa ngừng rơi, chắc chắn đã tắc đường, Trang Triều Dương trở về, tuyết phủ đầy người chẳng khác gì người tuyết, đứng trên hành lang lắc lắc hồi lâu mới phủi sạch tuyết.
"Ngày mai cho dù tuyết có ngừng rơi hay không thì bọn anh cũng sẽ đến khu vực gần đây để dọn tuyết, đoàn của bọn anh vừa hay được phân công đến thôn Tiểu Câu để giúp nông dân dọn tuyết trên mái nhà. Chờ con đường được dọn sạch, anh sẽ đưa Hướng Húc Đông trở lại thôn Tiểu Câu."
"Anh đi gặp Hướng Húc Đông rồi à?"
"Ừ, ông ấy đã khỏi bệnh rồi, mấy ngày nay còn tăng cân. Lúc anh đến đấy, ông ấy đang giảng bài cho cô y tá đó!"
"Ông ấy rất thích Lưu Miểu, Lưu Miểu cũng rất thích ông ấy, thường lén đưa đồ bồi bổ cho ông ấy."
"Ừ"
Mạt Mạt hỏi: "Ông ấy về thôn Tiểu Câu còn có lương thực không?”
"Có, ông ấy tham gia vụ thu hoạch xong mới ngã bệnh, nhưng chăn bông chắc là mất rồi, anh đi lấy chăn bông cũ mang về cho ông ấy."
"Ừ"
Trang Triều Dương ôm Mạt Mạt ngủ say, có tiếng gõ cửa, Mạt Mạt tỉnh dậy, bên ngoài tuyết vẫn rơi, ai có thể đến vào lúc này chứ?
Trang Triều Dương đứng dậy đi mở cửa: "Em mau phui sạch tuyết rôi đi vào đi."
Thanh Nhân lắc mình nghịch tuyết, áo khoác cũng ướt sũng: "Chị em đâu?"
"Đang nằm trong phòng!"
Mạt Mạt nghe thấy tiếng Thanh Nhân, cô mang giày đi ra ngoài: "Mau cởi áo khoác ra đi."
"Vâng al
Thanh Nhân cởi áo khoác, Trang Triều Dương treo quần áo bên bếp lò trong nhà bếp để hong khô, Mạt Mạt mở chiếc túi Thanh Nhân mang đến: "Em cởi quần len và mặc quần bông à?"
Thanh Nhân gật đầu: "Vâng, ký túc xá rất lạnh, mấy ngày trước em đã mặc rồi, buổi tối mặc đi ngủ. Chị ơi, chị đừng vội sửa quần len, em xem thời tiết rồi, phải đợi đến mùa xuân năm sau mới mặc được."
"Được, cứ để ở chỗ chị, quần bông của em đủ dày chưa? Có muốn chị lót thêm một lớp bông cho em không?"
Thanh Nhân cẩn thận liếc nhìn anh rể: "Vậy có phiền lắm không ạ?"
"Không sao, tháo chỉ ra nhét đầy rồi khâu lại. Một buổi chiều là xong, bây giờ em cởi ra, chị thêm một lớp bông cho em."
Trang Triều Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm Thanh Nhân, Thanh Nhân không dám động đậy!
Mat Mat cười: "Đừng nhìn anh rể em, mau cởi ra, mặc quần len vào trước." "Vâng!"
Mạt Mạt tìm việc cho mình làm, Trang Triều Dương không thể ôm vợ ngủ nên trong lòng có chút oán hận sâu sắc. Vốn dĩ trong phòng khá ấm áp, nhưng Thanh Nhân lại cảm thấy lạnh lẽo nên cười nịnh nọt: "Anh rể."
Trang Triều Dương đứng dậy: "Em tới đúng lúc lắm, qua đây làm việc đi."
"Làm gì ạ?"
"Giã đậu phộng."
Mạt Mạt nghe xong lại thèm ăn lẩu: "Tối nay chúng ta ăn lẩu nhé!"
Thanh Nhân nuốt nước bọt, Trang Triều Dương liếc Thanh Nhân: "Làm quần bông xong thì em về ký túc xá đi."
Thanh Nhân gào rú: "Chị ơi."
Mạt Mạt cười khúc khích: "Triều Dương, đừng chọc em ấy nữa. Hai người mau đi lấy đậu phộng đi."
Thanh Nhân nhảy cẵng lên: "Anh rể, đậu phộng ở đâu ạ? Cứ giao cho em."
Mạt Mạt lắng nghe Trang Triều Dương bắt nạt Thanh Nhân, động tác làm việc cũng không chậm lại. Ngồi một lúc thấy hơi lạnh, cô đi kéo rèm, tuyết bên ngoài nhẹ hơn một chút, có thể nhìn thấy người ở tầng dưới rõ ràng. Mạt Mạt đứng ngây người ở cửa sổ trong giây lát, vậy mà Hứa Thành lại giúp Hà Liễu xách đồ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận