Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 907. Chuộc tội 1

Chương 907. Chuộc tội 1Chương 907. Chuộc tội 1
Chuộc tội 1
Một bộ phim của Hướng Hoa, mang đến lợi ích và cũng mang đến những phiền phức vô tận, Ngô Giai Giai và Ngô Mẫn dẫn trước, giành được chiến thắng quan trọng.
Cả nhà họ Ngô đã chuyển đến thủ đô, đây là Mạt Mạt nghe Vệ Nghiên nói.
Vệ Nghiên tặc lưỡi: "Mạt Mạt, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người vô lại như vậy đấy, thực sự đã ỷ lại hết cả vào Hướng Hoa rồi."
Mạt Mạt kinh ngạc hỏi: "Hướng Hoa cứ thế mà tiếp nhận rồi à?"
Vệ Nghiên: "Cái đó thì không phải, nếu Hướng Hoa thật sự nhận hết thì nhất định anh ta đã bị ma ám rồi. Thái độ của Hướng Hoa đối với nhà cậu của anh ta cũng không tốt lắm, nhưng lại không chịu nổi một nhà cậu anh ta làm loạn."
Mạt Mạt: "Tôi đoán chừng bây giờ Hướng Hoa hối hận muốn chết vì đã làm bộ phim kia."
Vệ Nghiên cười: "Đúng là như thế, tôi còn nghe được tin tức, Hướng Hoa sắp xếp công việc cho cả nhà cậu anh ta, lại còn mua nhà nữa!"
Mạt Mạt: "... Thật là hào phóng”
"Không hào phóng không được, tôi nhìn nhà bọn họ hai ngày, mỗi ngày họ đều làm cho Hướng Hoa sứt đầu mẻ trán. Hướng Hướng Hoa cũng không có thời gian dây dưa, anh ta chính là người bận rộn."
Mạt Mạt: "Có những người không biết thỏa mãn, khẩu vị sẽ càng lúc càng lớn. Người nhà họ Ngô chính là người như vậy, cô cứ để đó mà xem, sau này sẽ còn náo loạn nữa."
Vệ Nghiên: "Gia đình như vậy thật đáng sợ, đột nhiên tôi phát hiện, trước kia mấy chú tính kế gì đó cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Ngụy Vĩ và Triệu Phong đến nhà hàng ăn cơm, đi tới bàn Mạt Mạt: Tôi đã gặp Thẩm Triết rồi, cuối tuần này bắt đầu đi thực tập."
Mạt Mạt nói: "Chúc mừng nhé."
Ngụy Vĩ cười: "Còn phải cảm ơn cô nữa, nếu không phải cô giới thiệu thì Thẩm Triết cũng sẽ không đích thân gặp tôi đâu."
Mạt Mạt cười: "Vậy bữa cơm này anh mời đi, tôi còn chưa trả tiên đâu."
Ngụy Vĩ nói: "Được."
Mạt Mạt: "Tôi đùa một chút thôi, không phải nghiêm túc đâu, không cần anh mời khách. Thực ra tôi cũng không phải chỉ giúp anh, chủ yếu là giúp anh họ tôi nữa, anh là nhân tài mà."
Ngụy Vĩ: "Vậy tôi sẽ không mời nữa, vừa vặn tiết kiệm được tiền. Bây giờ tôi là người tiết kiệm, mỗi một hào đều phải tính toán tỉ mỉ. Giá đồ cổ lại tăng gấp đôi rồi, ôi chao, ví tiền tôi vừa mới phồng lên lại Xep lép."
Mạt Mạt: "..." Để trở thành nhà giàu cũng khó thật.
Ngụy Vĩ thật sự không mời Mạt Mạt, Mạt Mạt nhịn không được nghĩ, chờ đến khi Ngụy Vĩ trở thành nhà giàu, nhất định cô sẽ lấy chuyện hôm nay ra để trêu chọc anh tal
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến thứ bảy, Mạt Mạt lại gặp Ngô Giai Giai ở trường. Bề ngoài Ngô Giai Giai thay đổi thật lớn, mặc quần áo thời trang, chân đi giày cao gót, trong tay còn xách túi da nhỏ.
Ngô Giai Giai không nhìn thấy Mạt Mạt, Bàng Linh nhỏ giọng nói: "Suýt chút nữa không nhận ra rồi."
Mạt Mạt: "Đi thôi, đến giờ vào học rồi."
Mạt Mạt và Bàng Linh đi vào trường, chỉ nghe thấy Ngô Giai Giai hét lên: "Tôn Nhụy, sao em lại trốn chị thế?"
Sắc mặt Tôn Nhụy khó coi: "Em có trốn chị đâu, em về nhà mà. Không phải chúng ta đã nói chuyện rồi à, sao chị lại tới đây?"
Ngô Giai Giai cười: "Ôi chao, anh rể em muốn mở một cửa hàng. Anh chị thứ nhất là không có cửa hàng, thứ hai là không có tiền, chỉ đành phải đến tìm em giúp một tay thôi."
Giọng nói Tôn Nhụy cao lên vài phần: "Em đã đưa chị hai ngàn rồi mà, sao lại không có tiền chứ?"
Ngô Giai Giai: "Hai ngàn đồng cũng nhiều thật, nhưng chị đã mang về trả nợ hết rồi. Em giúp anh chị một chút, anh chị kiểm được tiên rồi, không phải sẽ không đến tìm em nữa sao?"
Tôn Nhụy đen mặt dẫn Ngô Giai Giai đi, Bàng Linh thu hồi ánh mắt: "Vậy là tới đòi tiền à?"
"Chắc là thế, đi thôi, đến giờ vào học rồi."
"bạ."
Hôm nay là thứ bảy, chỉ học mấy tiết buổi sáng. Đã một tuần rồi Mạt không gặp Hướng Húc Đông, cô làm chút đồ ăn, đi thăm Hướng Húc Đông.
Hướng Húc Đông vẫn luôn nằm viện, sức khỏe đã yếu lắm rồi, có thể chịu được đến bây giờ, bác sĩ đều nói là kỳ tích.
Mạt Mạt biết, Hướng Húc Đông đang chờ, chờ Trang Triều Dương trở về, ông ta muốn gặp anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận