Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 362. Chúng ta nói chuyện đi 2

Chương 362. Chúng ta nói chuyện đi 2Chương 362. Chúng ta nói chuyện đi 2
Buổi chiều đậu đỏ mà Mạt Mạt ngâm đã xong, cô cho vào nồi nấu chín, sau một tiếng, cô dùng muôi nghiền nát, thêm đường, quấy đều cho đến khi nước trong đậu bốc hơi hết mới thôi, một nồi nhân đậu đỏ đã làm xong.
Mạt Mạt dùng bột mì làm vỏ bánh, nấu nước đường rồi thêm dầu và xà bông lỏng, Mat Mat lại đập một quả trứng vào, thêm bột mì và nhào thành khối bột, cuối cùng nhào thành những viên tròn nhỏ chờ nặn.
Một tiếng sau, Mạt Mạt bắt đầu làm bánh trung thu, ở nhà không có lò nướng nên chỉ có thể hấp. Mạt Mạt hấp hai nồi, có hơn hai mươi cái, sau khi hấp, cô chiên lại với dầu, vậy là có bánh trung thu.
Mạt Mạt không nhịn được ăn một miếng, vừa ngon, vừa ngọt, vừa dẻo, công sức không bị uổng phí.
Mạt Mạt nhìn giờ, đã bốn giờ rưỡi, có thể mang sang cho chị dâu, cô lấy giấy kraft gói sáu chiếc.
Triệu Tuệ mở giấy kraft ra, có chút ngây ngốc: "Bánh trung thu hả? Em làm à?"
Mạt Mạt gật đầu: "Vâng, mấy năm trước em còn có phiếu bánh trung thu, tiếc là năm nay không có, chỉ có thể tự làm thôi."
Triệu Tuệ ăn một miếng: "Ngon lắm, em giỏi thật đấy" Mat Mạt: "Chị thích ăn thì sau này em làm cho."
"Ừm, được."
Mạt Mạt ngồi một hồi mới nhớ ra: "Em quên báo cho chị một tin vui."
Triệu Tuệ: "Tin vui gì thế?"
"Em có thai rồi."
Triệu Tuệ: "Thật sao?"
Mạt Mạt gật đầu: "Vâng, em đi khám rồi, gần một tháng ạ.”
Triệu Tuệ trêu chọc: "Giỏi thật đấy!"
Mạt Mạt cù lét Triệu Tuệ: "Được lắm, chị cũng học hư rồi."
Triệu Tuệ bật cười: "Không phải chị học hư, là em tự nghĩ đấy chứ, thế mà còn trách chị à?"
Mat Mạt: "..."
Triệu Tuệ ấn chặt tay Mạt Mạt: "Được rồi, được rồi, đừng làm loạn nữa, giờ em đang là người hai người, cẩn thận một chút. Mang thai có cảm giác thế nào?"
Mạt Mạt thở dài: "Không ổn, sau khi biết mình mang thai, em đánh răng cũng thấy buồn nôn, sao em không giống chị chứ!"
Triệu Tuệ: "Em không có được thể chất như chị đâu. Em ấy à, trong ba tháng đầu nên cẩn thận hơn, đặc biệt là không được quan hệ vợ chồng."
"Em biết, bác sĩ đã dặn dò rồi ạ. Em về đây." "Đi đường cẩn thận nhé."
"Vâng."
Mạt Mạt đi chưa được bao xa, cô kinh ngạc chạy tới: "Đồng chí Trang Triều Dương, sao anh biết em ở đây?"
"Anh về nhà thấy em làm bánh trung thu, đoán ngay em đến nhà anh trai."
Mạt Mạt hỏi: "Sao hôm nay anh về sớm thế?"
"Họp xong rồi, nên về sớm một chút."
"Anh gặp ông Miêu chưa?”
Trang Triều Dương lắc đầu: "Chưa, ông Miêu bị ốm nên không đến chủ trì cuộc họp."
"Tiếc thật đấy."
Trang Triều Dương cười nói: "Em đói chưa?"
Mạt Mạt xoa bụng: "Em ăn miếng bánh trung thu rồi, không đói lắm."
Cảnh Tinh Tỉnh đang chặn Mat Mạt ở cửa khu, thấy Mạt Mạt và Trang Triều Dương trở về cùng nhau, cô ta nghĩ rằng Mạt Mạt và Trang Triều Dương đã đi tìm ông Miêu, sắc mặt cô ta đột nhiên tái nhợt, trong đầu chỉ có mấy chữ kết thúc rồi.
Trang Triều Dương lạnh mặt nói: "Tránh đường."
Cảnh Tinh Tinh giật mình, lúc này mới hoàn hồn lại, hiếm khi IQ của cô ta đang hoạt động, nhìn biểu cảm của hai bọn Mạt Mạt, trông không giống như đã đi gặp ông Miêu, thế nên cô ta bình tĩnh lại.
Cảnh Tinh Tinh nhìn Mạt Mạt: "Tôi muốn nói chuyện với cô."
Trang Triều Dương ngăn lại, Cảnh Tinh Tinh rùng mình và không thể không lùi lại một bước.
Khi Cảnh Tinh Tinh hoàn hồn lại, Mạt Mạt đã lên lầu, Cảnh Tinh Tinh tức giận giậm chân.
Ngô Giai Giai đứng ở xa: "Ô, đây không phải là cô Cảnh à, sao lại nhường nhịn vậy?"
Cảnh Tinh Tinh lườm Ngô Giai Giai, chú ý tới Tôn Hoa: "Còn tốt hơn cô, hết người thân nghèo này đến người khác tới, coi nhà tôi làm trạm cứu trợ à?”
Ngô Giai Giai: "Cô."
Cảnh Tinh Tinh khit mũi, khóe mắt nhìn về phía Tôn Hoa, chỉ thấy Tôn Hoa tràn đầy căm hận nhìn chằm chằm nhà của Trang Triều Dương, đầu óc cô ta lóe sáng, đột nhiên nở nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận