Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 53. Hướng Triều Dương thật lợi hại, đến gián điệp cũng dùng! 1 Mặc dù Trương Ngọc Linh ít được ăn quýt, nhưng

Chương 53. Hướng Triều Dương thật lợi hại, đến gián điệp cũng dùng! 1 Mặc dù Trương Ngọc Linh ít được ăn quýt, nhưngChương 53. Hướng Triều Dương thật lợi hại, đến gián điệp cũng dùng! 1 Mặc dù Trương Ngọc Linh ít được ăn quýt, nhưng
bà ấy cũng chỉ lấy một nửa, vô cùng hào phóng nhét bốn tấm phiếu trứng gà: "Nếu như không đủ trứng gà thì trực tiếp tới tìm dì, sau này đừng có đổi với người không quen biết nữa. Nếu chẳng may gặp người có tâm tư không tốt thì nguy hiểm lắm đấy!"
"Cám ơn dì Trương, cháu biết rồi ạ."
Trương Ngọc Linh đưa giỏ lại cho Mạt Mạt: "Mấy quả quýt này hiếm có lắm, số còn lại cháu mang về cho mấy đứa Thanh Nhân ăn đi."
Mạt Mạt lắc đầu: "Cháu không mang về đâu ạ, trong nhà cháu vẫn còn, di Trương, bà Khâu, cháu xin phép đi trước đây."
Mạt Mạt nói xong mở cửa đi, Trương Ngọc Linh cũng không đuổi theo, cười hắc hắc tiến đến bên cạnh bà cụ Khâu: "Mẹ, con bé này cũng không tệ đấy chứt"
Bà cụ Khâu gật đầu: "Không tệ, nhưng mà quýt này cũng không phải thứ mà người bình thường lấy được đâu."
Trương Ngọc Linh cười: "Cha con bé là Liên Quốc Trung, làm công việc vận chuyển ở nhà máy thép, nơi nào cũng chạy đến nên không có gì lạ đâu. Chủ yếu là Liên Quốc Trung này cũng là người vào sinh ra tử với lão Hà, quen biết không ít người, hơn nữa đầu óc cũng linh hoạt, không phải người bình thường. Nếu không phải tính tình quật cường không tiếp nhận chuyên môn thì với đầu óc của Liên Quốc Trung còn có thể lên thêm nữa."
Bà cụ Khâu vừa nghe còn có việc này, càng yên tâm hơn: "Gia đình này có thể có quan hệ thâm giao được, con bé này khiến người ta rất thưởng thức đấy"
Trương Ngọc Linh thở dài: "Đáng tiếc mấy thằng nhóc nhà mình còn quá nhỏ, nếu không thì chọn con bé này làm con dâu là được rồi."
Bà cụ Khâu trợn trắng mắt, con dâu đây là nghĩ xa, muốn kéo Mạt Mạt về nhà mình luôn đấy à?
Nếu Mạt Mạt nghe Trương Ngọc Linh nói, cũng sẽ không ngoài ý muốn, gia đình của bà cụ Khâu như vậy, nếu như con dâu thật sự tùy tiện không có tâm nhãn thì mới gặp quỷ đấy.
Mạt Mạt nhìn chằm chằm bốn tờ phiếu trứng gà, sướng điên lên được. Bốn tờ phiếu trứng gà tức là bốn mươi quả trứng gà, Mạt Mạt ở cửa hàng thực phẩm phụ cảm thụ được cảm giác làm nhà giàu, quả nhiên sảng khoái!
Về đến nhà, cô lại bắt đầu lo lắng, Trương Ngọc Linh đã biết rồi, nếu chẳng may ở bệnh viện gặp cha cô, lỡ miệng nói ra liền phiền toái rồi. Chỉ có thể kiên trì lấy ra thêm mấy cân quýt, khăng khăng nói rằng mua ở chợ đen.
Trứng có đủ rồi, cô liền làm một dĩa trứng xào, nấu súp, sợ cặp song sinh ăn không đủ no, cô làm thêm bổn cái bánh bột ngô, hâm bắp cải cay nữa.
Mạt Mạt vừa mới vào cửa bệnh viện, Liên Thanh Nghĩa liền ngăn Mạt Mạt lại,"Chị đưa đồ ăn cho em, chị mau về nhà đi!"
Mat Mạt: "... Có chuyện gì vậy?"
Liên Thanh Nghĩa chỉ chỉ phía trên lầu: "Chủ nhiệm Hướng lại mang con trai ông ấy tới."
Mạt Mạt giật giật khóe miệng, cố chấp thật đấy, cô suy nghĩ một chút, vẫn đừng gặp là hơn. Nếu như bị mấy y tá buôn chuyện về mình, cô còn muốn thanh danh nữa không chứ.
"Nhớ cho em trai ăn nhiều trứng gà hơn một chút, còn quýt thì mỗi đứa một trái, ăn cơm xong mang hộp cơm về nhà, chị về trước đây."
Mạt Mạt dặn dò xong, để lại xe đạp rồi chậm rãi đi về nhà.
Cặp song sinh ăn cơm trưa xong, Liên Thanh Nghĩa đạp xe chạy tới cửa bưu điện, hùng hùng hổ hổ gửi đi một điện tín: "Anh Triều Dương, cha anh dẫn Hướng Hoa đến xem mặt chị em rồi!"
Mỗi chữ hai hào, mười bốn chữ là hai đồng tám hào! Đồng chí đánh điện tín có vẻ mặt cứng ngắc gõ lại, trong đầu nhịn không được nghĩ thầm: "Đây là hai anh em cùng tranh một cô à?”
Đến bữa cơm chiều, Liên Quốc Trung biết chuyện mà chủ nhiệm Hướng đã làm, sắc mặt cũng không tốt lắm. Trực tiếp mang con trai đến làm gì vậy chứ, vậy chẳng phải là làm hỏng thanh danh con gái của ông sao?
Trong lòng Liên Quốc Trung lập tức kéo chủ nhiệm Hướng vào danh sách đen, đi ra ngoài hỏi bác sĩ Diêu đang trực ban, biết con trai út đã không có việc gì, Liên Quốc Trung vỗ tay, sáng mai xuất viện về nhà.
Ngày hôm sau chủ nhiệm Hướng lại mang theo con trai đến, phòng bệnh không còn ai nữa cả, hỏi y tá mới biết, sáng sớm cả nhà họ Liên đã xuất viện rồi.
Sắc mặt Hướng Hoa rất khó coi, trở lại văn phòng, oán giận: "Cha, nhà chúng ta tìm con dâu muốn tìm loại nào mà không được? Con thật sự không hiểu cha nữa, sao lại coi trọng con gái của một người lái xe, muốn bối cảnh không có bối cảnh, muốn thân phận không có thân phận, chúng ta cứ ôm khư khư như vậy làm cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận