Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1829. -

Chương 1829. -Chương 1829. -
Mat Mat đóng cửa lại, Phong Uyển ngồi trên ghế, hai tay đặt trên đầu gối, cố gắng hết sức để cho mình tự nhiên hơn một chút.
Mạt Mạt ngồi ở cạnh giường, ngẩng đầu nhìn Phong Uyển, thấy Phong Uyển có chút căng thẳng, cười nói: "Đừng lo lắng, mẹ rất kinh ngạc, thật không nghĩ tới con lại là độc giả của thế giới hiện thực."
Phong Uyển nới lỏng tay ra lại nắm chặt lại: "Con cũng không nghĩ tới."
Sau đó chính là im lặng, trong phòng ngủ chỉ có tiếng kim đồng hồ đang chuyển động.
Mạt Mạt phá vỡ sự im lặng trước: "Con cũng biết trải nghiệm của mẹ chứ!"
Phong Uyển gật đầu: "Vâng."
Mạt Mạt đoán được là một chuyện, nhưng nghe thấy rồi, vẫn còn có chút không được tự nhiên, luôn có loại cảm giác tất cả bí mật đều bị người ta biết, không hề là việc riêng tư nữa, loại cảm giác này khiến cho Mạt Mạt nhịn không được mà có khoảng cách với Phong Uyển.
Mạt Mạt không nhịn được nghĩ, may mà cô là người có tam quan đứng đắn, không có ý đồ xấu, đều làm chuyện tốt, nếu không cô nhất định không dám đối mặt với Phong Uyển.
Phong Uyển mở miệng nói: "Con, con không nói cho An An, tối hôm qua sau khi mẹ nghe được, chúng con không tiếp tục chủ đề này nữa, mẹ cũng hiểu rõ An An, sau này anh ấy cũng sẽ không hỏi lại."
Mạt Mạt nhẹ nhàng thở ra: "Thật ra không biết cũng có sự hạnh phúc của không biết, con không nói với An An, mẹ còn phải cảm ơn con."
Phong Uyển bị lời nói khách khí này khiến cho trong lòng có cảm giác rất khó chịu, cắn khóe miệng: "Mẹ, con là vợ của con trai mẹ, chuyện này sẽ không thay đổi."
Mạt Mạt sửng sốt một chút, hiểu rõ ý của Phong Uyển, nói thật, lúc Mạt Mạt không biết Phong Uyển là ai, cô có thể rất tự nhiên mà tiếp nhận Phong Uyển có bí mật, nhưng bây giờ, Mạt Mạt có sự ngăn cách với Phong Uyển, loại ngăn cách này không bước qua được, bởi vì Phong Uyển cho cô cảm giác như đang soi gương.
Mạt Mạt nhìn ánh mắt chờ đợi của Phong Uyển, nhớ lại từng li từng tí lúc chung sống với Phong Uyển, Mạt Mạt mở miệng: "Mẹ không muốn lừa dối con, trước mắt mẹ chưa thể hoàn toàn tiếp nhận con, nhưng mẹ tin, thời gian sẽ làm hao mòn tất cả, chuyện con là con dâu mẹ, thì sẽ không thay đổi."
Phong Uyển có chút thất vọng, nhưng có thể hiểu được, đổi lại là cô ấy, cô ấy cũng sẽ không được tự nhiên, bây giờ có thể tiếp tục thừa nhận là con dâu là tốt rồi, cô ấy tin tưởng cô ấy sẽ làm cảm động được Liên Mạt Mạt, cô ấy có lòng tin này.
Mạt Mạt rất tò mò về những gì Phong Uyển đã đọc, Mat Mat cũng đã hỏi: "Nếu như có thể, có thể nói với mẹ một chút ve những gì con đã đọc không?"
Phong Uyển đương nhiên sẵn lòng: "Mẹ, mẹ còn nhớ giấy vụn mà con xé ở thành phố Z không, thật ra trên đó chính là những thứ mà con đã đọc cần phải chú ý, lúc ấy con rất xoắn xuýt, hiện tại đều đã nói ra rồi, con cũng không có gì để giấu diếm nữa."
Phong Uyển vẫn luôn suy nghĩ một mình, bây giờ có thể nói, một sự kiện cũng không để lọt, sau khi nói xong: "Ban đầu con cho rằng chỉ là thế giới trong sách, thật sự sinh sống, mới biết được, tất cả mọi người đều sinh động, từ sau khi con sinh con, rất nhiều tình tiết cũng đã thay đổi."
Mạt Mạt nghe xong tâm tâm niệm niệm chính là cha xảy ra tai nạn xe cộ, tay Mễ Mễ mặc dù không bị thương, nhưng bị thương ở chỗ khác, chuyện nên xảy ra thì vẫn xảy ra, vậy cha thì sao?
Mạt Mạt nhìn lịch ngày, còn mấy ngày nữa là cha trở lại rồi, về đến nhà thì trông coi nhiều hơn chút, hy vọng có thể tránh được.
Về phần Từ Hải, Mạt Mạt híp mắt, xem ra cô phải bảo Triệu Long phái người đi điều tra rồi.
Mạt Mạt nói với Phong Uyển: "Cảm ơn con đã nói cho mẹ biết những điều này."
Phong Uyển xua tay: "Mẹ, đây đều là chuyện con nên làm, lúc ấy con không dám nói, bây giờ thì tốt rồi, có thể nói ra được, trong lòng con cũng không cần phải lo lắng liên tục nữa."
Phong Uyển thật sự vui vẻ, bàn giao cho Liên Mạt Mat là ổn thỏa nhất, cuối cùng cô ấy có thể không cần phải nghĩ nữa rồi.
Khoé miệng Mạt Mạt cong lên, phát hiện ra, có đôi khi Phong Uyển vẫn rất đáng yêu: "Thế giới mà con sinh sống là dạng gì?"
Phong Uyển: "Thật ra cũng không khác gì lắm so với thế giới này, ngoại trừ sự phát triển khác nhau, người lãnh đạo khác nhau, thì rất nhiều lịch sử giống nhau.”
Mạt Mạt nghe vậy cũng không tò mò về thế giới mà Phong Uyển sinh sống nữa, lại hỏi chút về tình hình trong hiện thực của Phong Uyển, Phong Uyển cũng không giấu diếm, cũng nói rõ mình mồ côi mẹ.
Cuối cùng Phong Uyển còn cọ một chút nguyện vọng về chuyện khát khao một gia đình ấm áp: "Con rất thích không khí gia đình nhà ta, ấm áp, đây là điêu mà con vẫn khát vọng, mẹ, con biết con không tốt, nhưng hiện tại con không còn bí mật nữa, con hi vọng được hoà nhập vào trong nhà, hi vọng làm con dâu của mẹ."
Mạt Mạt có thể cảm giác được Phong Uyển thật tình thực lòng, Mạt Mạt giơ tay lên sờ đầu Phong Uyển: "Cái nhà này hoan nghênh con."
Trong mắt Phong Uyển lấp lánh nước mắt, cô ấy biết, chuyện của cô ấy coi như qua rồi, cô ấy vẫn là một thành viên trong cái nhà này.
Mạt Mạt và Phong Uyển nói chuyện lâu hơn, lúc đi ra An An và Trang Triều Dương đã trông đứa nhỏ một lúc rồi. Phong Uyển và An An be đứa nhỏ ve phòng, trong phòng khách chỉ còn lại hai vợ chông Mạt Mạt.
Mạt Mạt nói: "Hai cha con anh đã trò chuyện gì rồi hả?"
Trang Triều Dương cầm tờ báo lên: "Nói một chút ve chuyện bệnh viện, những thứ khác thì không nói øì, em thì sao, nói chuyện như thế nào?"
Mạt Mạt bóc quýt: "Rất tốt, nói ra rồi, sau này gặp mặt cũng sẽ không mất tự nhiên nữa."
"Vậy là tốt rồi."
Mạt Mạt ăn quýt, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho Triệu Long: "Tìm người đi thăm dò Từ Hải một chút, tôi muốn tất cả tin tức về Từ Hải, ừ, tra được thì lập tức báo cho tôi, ừ."
Trang Triều Dương nghiêng đầu hỏi: "Sao đang yên đang lành lại điều tra Từ Hải?"
Mạt Mạt thấy phòng khách không có ai, nhỏ giọng nói lại chuyện đã biết thông qua Phong Uyển.
Trang Triều Dương cau mày: "Từ Hải anh cũng đã gặp, người rất ngay thẳng thật thà."
Mạt Mạt: "Em càng tin tưởng Phong Uyển hơn, vẫn nên điều tra thêm mới tốt, cũng làm cho chính mình yên tâm hơn."
Ngày thứ ba, Mạt Mạt dẫn Mễ Mễ đi làm kiểm tra tai, ban đầu Mễ Mễ không muốn đi, nhưng không lay chuyển được Mạt Mạt, chỉ có thể thỏa hiệp.
Bệnh viện An An đã liên hệ, Mạt Mạt dẫn thẳng Mễ Mễ đến là được, cũng may cơ sở vật chất của bệnh viện không tệ, đã lắp đặt thang máy, Mê Mê ngồi xe lăn là được, nếu không khiêng lên khiêng xuống, cho dù thân thể của Trang Triều Dương có tốt cũng không chịu nổi.
Bởi vì là đã hẹn trước, cũng không cần đợi một ngày đã ra kết quả, kiểm tra cho tới trưa, cả nhà Mạt Mạt ăn cơm trưa ở gần đó, buổi chiều đến lấy kết quả.
Mạt Mạt mang theo hy vọng tới, rất sợ phải thất vọng, trái lại Mễ Mễ rất bình tĩnh, còn an ủi ngược lại Mạt Mạt: "Mẹ, mẹ đừng để ý như vậy, mẹ xem con có máy trợ thính, không khác gì người bình thường."
Mạt Mạt sờ lên tai Mễ Mễ: "Nhưng mẹ vẫn muốn khôi phục cho con khỏe mạnh."
Đây đã là chấp niệm của Mạt Mạt, đã nhiều năm như vậy, trong lòng Mạt Mạt vẫn cứ nhớ.
Đã đến giờ, Mạt Mạt đẩy Mễ Mễ tiến vào văn phòng, bác sĩ đã đợi ở bên trong, Mạt Mạt thấy nụ cười trên mặt bác sĩ, trong lòng nhảy cang lên mấy phần, có hy vọng rồi.
Bác sĩ cũng không nói lời thừa thãi, lấy ra kết quả kiểm tra: "Tình hình rất lạc quan, mặc dù không thể cam đoan khôi phục hoàn toàn, nhưng có thể khôi phục được một chút thính lực, cụ thể khôi phục được bao nhiêu, còn phải xem kết quả trị liệu."
Mạt Mạt vui mừng nói: "Bác sĩ, những gì ông nói đều là thật sao?"
Bác sĩ: "Đương nhiên là thật, chúng tôi phải chịu trách nhiệm với môi một bệnh nhân." Mạt Mạt hết sức cảm tạ: "Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ." Bác sĩ nói: "Cô có thể trở về thương lượng một chút, có tiếp nhận trị liệu hay không, sau đó cho tôi câu trả lời chắc chắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận