Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1778. -

Chương 1778. -Chương 1778. -
"Cuối năm Mễ Mễ sẽ trở về, đến lúc đó cô tìm nó nói chuyện là được, đương nhiên, nếu như nó đồng
Tôn Nhuy: “Được.”
Hôm nay là thứ bảy, lúc Trang Triều Dương về nhà, Tôn Nhuy đã dẫn Tiểu Khả đi, Mạt Mạt đã nấu xong cơm tối: "Rửa tay ăn cơm."
Trang Triều Dương kinh ngạc: "Sao hôm nay em vê sớm vậy?"
"Công ty không có việc gì nên em về sớm, mau tới đây, có cá biển anh thích ăn."
Bụng Trang Triều Dương sôi lên ùng ục, nhanh chóng rửa tay, ngồi vào bàn cơm ăn nửa bát cơm, dạ dày mới yên tĩnh lại, Mạt Mạt múc cho Trang Triều Dương một chén canh: "Buổi trưa anh không ăn cơm à?”
Trang Triều Dương nhận lấy, uống một ngụm: "Chưa, buổi sáng họp cho tới bây giờ, uống đầy một bụng nước."
Mạt Mạt cau mày: "Vậy anh ăn từ từ thôi, không lại khó tiêu."
Trang Triều Dương: "Ừm."
Sau khi ăn xong, Trang Triều Dương giúp đỡ Mạt Mạt thu dọn nhà bếp, Thất Cân đã dẫn Giai Giai lên lầu. Hai vợ chông ve phòng ngủ, Mat Mat đọc sách, Trang Triều Dương nhìn lướt qua: "Kiến thức về đồ cổ?"
Mạt Mạt day trán: "Đúng vậy, làm nghề nào phải hiểu rõ nghề đó, có quá nhiều kiến thức cần phải học tập."
Trang Triều Dương không thích đọc, thu hồi ánh mắt, anh không có thiên phú về phương diện đồ cổ này, cũng không thích, lấy một cuốn sách quân sự trên giá ra, lật hai trang thì dừng lại: "Vợ à, nói chuyện với anh một chút ve quân đội trong tương lai đi"
Mạt Mạt ai da một tiếng: "Anh không nhắc tới, em đã quên mất, em có lưu lại video đại duyệt binh, anh chờ chút để em tìm, cùng nhau xem xem, sao em lại quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ."
Máu nóng trong người Trang Triều Dương có chút sôi trào, duyệt binh trong tương lai nhất định chấn động hơn so với hiện tại, những năm trước đây anh không có cơ hội duyệt binh, thật sự là đáng tiếc, cũng không biết anh còn có cơ hội hay không.
Trang Triều Dương đã chui lên giường rồi, ngồi bên cạnh vợ, nghiêng đầu nhìn vợ lấy điện thoại di động ra, khởi động máy liên tục tìm video, mỗi lần nhìn thấy, Trang Triều Dương đều cảm thấy vô cùng thần kỳ, quá tiên tiến, lại nhìn điện thoại di động trên mặt bàn hiện tại, ánh mắt chê bai không hề che giấu.
Mạt Mạt tải về không ít video, còn có bộ phim điện ảnh ve đê tài quân đội rất nổi tiếng năm đó, bởi vì cha là quân nhân, anh trai cũng là quân nhân, nên cô rất tôn kính đối với quân nhân, cho nên đời trước rất thích phim về chủ đề quân đội.
Quốc gia lớn mạnh, cảm giác tự hào dân tộc tăng cao, có khi sẽ chỉ vẻn vẹn một câu, cũng có thể khiến cho mình rơi những giọt nước mắt vui mừng.
Mạt Mạt đã mở video, điều chỉnh mở rộng toàn bộ màn hình, may mà đã tải xuống, không cần lưu lượng, nếu không thật sự không xem được.
Mạt Mạt cuộn tròn trong lòng Trang Triều Dương: "Em hạ âm lượng xuống nhỏ một chút, tránh cho Thất Cân nghe thấy."
Trang Triều Dương đã bị hình ảnh hấp dẫn, vợ nói cái gì, anh hoàn toàn không nghe thấy, Mạt Mạt thấy vậy, cũng không nói nữa, tự làm là được.
Mặc dù Mạt Mạt đã xem mấy lần, nhưng đã cách nhiều năm như vậy xem lại, dân tộc ở trong lòng vẫn là cảm giác kiêu ngạo như cũ, tổ quốc lớn mạnh.
Trang Triều Dương thì càng kích động hơn, cánh tay cũng căng thẳng, tay vẫn luôn nắm chặt, trên mặt còn phủ một màu đỏ hồng, Mạt Mạt thậm chí sợ huyết áp của Trang Triều Dương lên cao, may mà anh không bị cao huyết áp.
Mạt Mạt có thể lý giải, bây giờ khoa học kỹ thuật còn chưa phát triển, rất nhiều kỹ thuật chỉ ở trên lý thuyết, bất thình lình nhìn thấy những thứ ở trên lý thuyết đều thành hiện thực, còn tiên tiến nhiều hơn, chưa kích động ngất đi, đã coi như là năng lực ổn định của Trang Trieu Dương tốt.
Đầu ngón tay của Mạt Mạt sờ lấy điện thoại di động ở bên cạnh, năm nay điện thoại di động lại cải tiến, mặc dù so sánh với đời trước kỹ thuật đã nhanh hơn một chút, nhưng cũng không nhanh là bao, điện thoại đi động của cô, còn phải tiếp tục niêm phong, thật là đáng tiếc.
Mấy tiếng duyệt binh, Trang Triều Dương xem hết, cầm di động trong tay, Mạt Mạt nhìn thấy gân xanh trên tay Trang Triều Dương, vội vàng nắm chặt tay anh: "Kiềm chế lại, bình tĩnh, lực tay của anh rất lớn, đừng làm vỡ màn hình điện thoại, đây là cái duy nhất đó."
Trang Triều Dương vội vàng buông tay ra, cẩn thận đưa cho vợ, không thể bị hỏng mất, trông mong nhìn điện thoại di động, cuối cùng thu hồi ánh mắt, để trong tay anh không an toàn, vẫn là để ở chỗ vợ là an toàn nhất.
Trang Triều Dương bình ổn lại tâm trạng: "Rất chấn động, nỗ lực nhiều năm thật sự thực hiện được trong tương lai."
Mạt Mạt nhìn pin điện thoại di động: "Ở đây em còn có phim về đề tài quân đội, em chỉ tải về mấy bộ hay, anh có muốn xem một chút hay không?"
Trái tìm Trang Triều Dương vẫn còn đang đập thình thịch, xua tay: "Không muốn, từ từ tiết kiệm, mai rồi lại xem."
Mạt Mạt nghĩ một chút cũng sợ kích thích Trang Triều Dương, thu hồi lại điện thoại di động. Trang Trieu Dương qua cơn kích động, lại phiên muộn, chỉ có một mình anh biết bí mật, còn không thể chia sẻ ra ngoài, sau này đi họp còn phải nghe nếu như đột phá thì đột phá như thế nào, có thể đột phá kỹ thuật hay không, anh biết rất rõ trong tương lai không xa sẽ thực hiện được, nhưng anh không thể nói, anh nhất định sẽ buồn chết.
Mạt Mạt nhéo cánh tay Trang Triều Dương, đã mềm hơn so với hai năm trước không ít, hai năm này Trang Triều Dương không thể nào tham gia huấn luyện, đã có tuổi rồi nhưng không chịu nhận mình già, lại qua thêm mấy năm nữa, Trang Triều Dương cũng 50, 50 tuổi rồi.
Mạt Mạt ngẩng đầu nhìn tóc Trang Triều Dương một chút, cũng may, còn chưa thấy mấy sợi tóc bạc.
Trang Triều Dương bị Mạt Mạt quấy rối, hoàn hồn lại: "Vào lúc anh về hưu, thật hy vọng có thể tham gia duyệt binh một lần."
Mạt Mạt: "Đồng chí Trang Triều Dương, cố lên!"
Giọng điệu của Trang Triều Dương có mang theo sự tiếc nuối: "Dẫn lính là không thể nào, ngược lại là đi tham gia thì có khả năng."
Mạt Mạt ôm cánh tay Trang Triều Dương, trong lòng cô chua xót, Trang Triều Dương vỗ bả vai vợ: "Vợ à, ngủ thôi."
Mạt Mạt ừ một tiếng, nép trong ngực Trang Triều Dương, Trang Triêu Dương ôm sát eo Mạt Mạt, hai người vẫn ôm nhau ngủ như cũ, ngửi mùi của nhau, mØ những giấc mơ có nhau. Buổi sáng ngày tiếp theo, Mat Mat làm bữa sáng, Trang Triều Dương cầm báo về, ăn sáng xong, hai vợ chồng ngồi trên ghế sofa đọc báo.
Trang Triều Dương đưa cho Mạt Mạt một tờ: "Ở đây nói, thủ đô sắp xây dựng mở rộng thêm rồi."
Mạt Mạt nhanh chóng tìm được tin tức: "Anh còn nhớ em nói sẽ dời trụ sở chính của phòng bán đấu giá đi không?”
"Nhớ, em vừa ý khu mở rộng rồi hả?"
Mạt Mạt chỉ lên báo, hai mắt cong lên: "Đúng, em nhìn trúng khu vực bên ngoài khu mở rộng."
"Không ở trong khu mở rộng à?"
Mạt Mạt thấy con trai và Giai Giai ở trong sân, cười nói: "Thủ đô sẽ còn tiếp tục mở rộng xây dựng thêm, em đã chọn xong vị trí rồi."
Đời trước Mạt Mạt chưa từng tới thủ đô, nhưng mấy kiến trúc nổi tiếng ở xung quanh cũng biết.
Trang Triều Dương hiểu rõ, vợ dự định lợi dụng thông tin ở tương lai: "Vẫn dự định xây một phòng bán đấu giá như ở thành phố Z hả?"
Mạt Mạt: "Không, ở thủ đô thì phải có hơi thở của thủ đô, em định xây tứ hợp viện, anh thấy thế nào?"
Trang Triều Dương: "Rất tốt, nhưng cần không ít tiền, đất đai cần tiền, xây dựng cũng thế, còn nữa An An muốn xây bệnh viện."
Trang Triều Dương cảm thấy, vốn liếng nhà bọn họ nhìn thì có vẻ vững chắc, nhưng mỗi ngày đều dùng tiền, thật sự không bỏ ra được nhiều tiền như vậy.
Mạt Mạt nói: "Em định vay một khoản, mua đất trước chưa xây dựng, chờ An An xây bệnh viện xong, em tiết kiệm thêm hai năm là cũng đủ, dù sao mấy năm này anh cũng đừng nghĩ trở vê thủ đô."
Trang Triều Dương: "Ngược lại, mấy năm này sẽ không được điều động."
Trong lòng Mạt Mạt có một khoản nợ, công ty buôn bán nước ngoài càng ngày càng tốt, hiệu quả và lợi ích hàng năm đều đang tăng trưởng, bản thân phòng bán đấu giá của cô cũng thế, lợi nhuận hàng năm cũng rất cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận