Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1377. Là Ai 1

Chương 1377. Là Ai 1Chương 1377. Là Ai 1
Mê Mễ rốt cuộc là trẻ con, cảm thấy cô nói có lý, lại thêm có An An nói giúp nữa nên Mễ Mễ đã đổi ý rồi.
Ba đứa bé đều đi theo, bệnh viện mà họ tới là bệnh viện quân y, vừa đưa may đứa vào khoa tai, chủ nhiệm khoa tai đã nhận ra Mễ Mễ, được, Mạt Mạt cũng không cần đi khám nữa, trực tiếp tìm ra hồ sơ khám.
Chủ nhiệm khoa Tai kinh ngạc,'Mọi người là gì của Mễ Mễ?"
Trang Triều Dương đưa ra giấy chứng nhận,'Mãy hôm nay Mễ Mễ ở nhà chúng tôi, vì vậy chúng tôi muốn đem bé đi khám."
Chủ nhiệm nhìn thấy giấy chứng nhận thì ngẩn ra, sau đó thì lại mắt sáng bừng, chức vụ không thấp, tiền lương nhất định cao, nhưng sau đó hai mắt lại trở nên ảm đạm, máy trợ thính rất đắt, tiền lương có cao nữa thì có thể vì một người ngoài mà bỏ ra hơn năm nghìn để mua sao?
Đây còn là hàng sản xuất trong nước, nếu như là hàng nước ngoài thì còn đắt hơn, hơn một nghìn.
Tiền lương của công nhân bình thường mới có mấy chục đồng, tiền lương cao cấp hơn thì tâm hai trăm, đây là một khoản tiền lớn, ánh mắt của chủ nhiệm tối dần, thu lại suy nghĩ này.
Chủ nhiệm không nói chuyện, Mạt Mạt gấp gáp, Bé rốt cuộc là có vấn de gì? Do bẩm sinh hay là do sau này mới bị?"
Chủ nhiệm,"Bị sau khi sinh ra, sốt sao ảnh hưởng tới thính lực, bởi vì không kịp thời chữa trị, bây giờ chỉ có thể nghe thấy âm thanh rất nhỏ, tuy rằng có thể nghe được âm thanh nhỏ, nhưng cũng không lạc quan, cô bé quá nhỏ, thời gian dài sẽ ảnh hưởng tâm lý, dần dần sẽ ảnh hưởng tới nói chuyện."
Mạt Mạt trầm lặng, bây giờ đã bị ảnh hưởng rồi, giọng nói Mễ Mễ nói chuyện cực kì lớn, hơn nữa có thể chỉ nói chuyện với cha, nên ngôn ngữ không lưu loát.
Mat Mạt hỏi,"Thực sự không chữa được sao?"
Chủ nhiệm lắc đầu,"Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, phương diện này trong nữa vẫn còn hơi lạc hậu, nếu như đi nước ngoài thăm khám thì có thể có cách, nhưng cũng chỉ là có thể mà thôi."
Mạt Mạt nghe hiểu, bệnh viện quân y không có cách.
Bệnh viện quân y đã không có cách thì bệnh viện thành phố không cần tới nữa, bác sĩ của bệnh viện quân y đương đối tốt hơn nhiều.
Mạt Mạt nghĩ tới y học cổ truyền bác đại tỉnh thâm, hỏi thăm,"Y học cổ truyền có được không?"
Chủ nhiệm nói,"Y học cổ truyền tôi không hiểu lắm, có thể đi khám thử."
Mạt Mạt nghĩ tới ông cụ Lưu, nhưng ông cụ tuổi tác đã cao rồi, nếu muốn khám chỉ có thể đưa bé về, Mat Mạt hỏi,"Bé có phải có thể đeo máy trợ thính?”
Nhiệt huyết của chủ nhiệm lại sống dậy,'Có thể thì có thể, nhưng rất đắt, số tiền này không phải con số nhỏ."
Mạt Mạt đương nhiên biết, máy trợ thính ở tương lai không đắt, nhưng ở thời đại này, đồ hiếm nên đắt đỏ.
Mat Mạt,"Tiền không thành vấn đề, nếu như đeo máy trợ thính thì có thể giao tiếp bình thường không?"
Chủ nhiệm trở nên kích động, thiếu chút nữa làm đổ ly nước, ánh mắt từ trên người Mạt Mạt nhìn sang Trang Triều Dương, thấy Trang Triều Dương không phản bác, trong lòng đã yên tâm hơn,"Có thể, tuy rằng vẫn có một số ảnh hưởng, nhưng giao tiếp cơ bản thì có thể."
Chủ nhiệm suy nghĩ thêm rồi tiếp tục nói,"Chuyện đó, còn chuyện này nữa, máy trợ thính có tuổi thọ, không thể dùng mãi được."
Mạt Mạt tuy rằng không học y, nhưng điều thông thường này cũng biết.
Chủ nhiệm đi ra ngoài rồi, trong phòng khám chỉ còn Trang Triều Dương và Mạt Mạt, Mạt Mạt nói,"Ðeo máy trợ thính trước, đợi có thời gian thì đưa về Dương Thành một chuyến để ông cụ Lưu khám xem sao."
Trang Triêu Dương,"Nghe lời em, tuy nhiên Lý Chính nhất định sẽ trả tiền máy trợ thính đó." Mat Mat' Anh ay muốn trả thì trả thôi, chủ yếu là để bé trở lại bình thường trước đã, đợi Lý Chính tiết kiệm đủ tiền thì Mễ Mễ cũng chẳng biết nói chuyện nữa rồi."
Mạt Mạt chọn cho Mễ Mễ sản phẩm sản xuất trong nước trước, không phải không muốn chọn sản phẩm nước ngoài, đáng tiếc bệnh viện không có, phải đặt, Mạt Mạt suy nghĩ một lát, vẫn là không cần bệnh viện, đợi cha nuôi hoặc Thẩm Triết đi nước ngoài, đem về một cái càng tiện hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận