Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 298. Trùng hợp 2

Chương 298. Trùng hợp 2Chương 298. Trùng hợp 2
Trùng hợp 2
Thanh Nghĩa có chút ủ rủ: "Em không thể về được nên chúc mừng chị trước nhé, hiện tại em không có bất kỳ món quà tử tế nào để tặng chị, sau này em có năng lực nhất định sẽ bù cho chị sau."
Mạt Mạt cười nói: "Em đang ở trong khe núi, làm sao có năng lực đây?”
Thanh Nghĩa tràn đầy năng lượng: "Em sẽ không ở trong khe núi cả đời, em nhất định sẽ làm điều gì đó để cha và các anh chị tự hào về em."
Mạt Mạt: "Chị tin tưởng em."
Mạt Mạt lại hỏi: "Em và Y Y đã tách ra, có thể vài năm sẽ không được gặp nhau, em đã nghĩ đến tương lai chưa?”
Thanh Nghĩa chán nản: "Trước khi đi em có đến tìm Tiền Y Y, cũng đã tỏ tình rồi. Nhưng Tiền Y Y coi em là em trai, em đã suy nghĩ rất lâu, em không biết mình sẽ ở trong khe núi bao nhiêu năm nên cũng không dây dưa làm lỡ dở cô ấy."
Lần này Mạt Mạt tin, tin rằng Thanh Nghĩa muốn về vùng nông thôn, thất sự giống như cậu đã nói, nguyên nhân chính không phải là vì Tiền Y Y.
Mạt Mạt chủ động chuyển chủ đề, nói về việc ông nội đến với Thanh Nghĩa. Hai chị em trò chuyện một lúc, anh cả quay lại: "Anh và chị em đi rồi em phải tự lo cho bản thân, có chuyện gì nhớ gửi thư, nếu có việc gấp thì đến quân khu tìm anh."
Thanh Nghĩa gật đầu: "Em nhớ rồi ạ."
Thanh Nghĩa nhìn anh trai và chị gái của mình đã đi thật xa mới xoay người trở về.
Những người ở chỗ thanh niên trí thức vây quanh Thanh Nghĩa: "Người vừa mới đến là ai thế?"
Thanh Nghĩa nhìn Tôn Nhụy: "Cô ấy không nói sao?”
Mọi người lắc đầu: "Không có."
Thanh Nghĩa biết có Tôn Nhụy ở đây nên cậu không thể che giấu chuyện này: "Anh trai và chị gái của tôi."
Thanh niên trí thức ngây người, nhìn Thanh Nghĩa như nhìn quái vật, những người được phân đến khe núi này là vì trong nhà có giai cấp không tốt, phần lớn đều bị đánh như xú lão cửu”.
*Xú lão cửu: cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong Đại cách mạng văn hoá
*Xú lão cửu: cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong Đại cách mạng văn hoá
Hai năm trước những người này đều là con nhà có thân phận nên mắt nhìn người đương nhiên rất tốt, có thể nhìn ra quân phục. Không ngờ anh trai của Thanh Nghĩa lại là sĩ quan, trông chị gái cậu cũng không đơn giản, tại sao cậu lại đến nông thôn?
Sau đó mọi người đồng cảm nhìn Thanh Nghĩa, an ủi cậu: "Nhà ai mà chẳng có người được thiên vị chứ, cậu phải nghĩ thoáng lên." Thanh Nghia:
Tôn Nhụy đột nhiên lên tiếng: "Anh Thanh Nghĩa ở nhà rất được cưng chiều, nhìn đồ vật anh ấy mang tới là biết!"
Có lời nhắc nhở này, mọi người đều nghĩ đến chăn và áo len của cậu. Lần này mọi người thật sự coi Thanh Nghĩa là quái vật, cậu bị điên đúng không, có phúc mà không biết hưởng, lại đến đây chịu khổ.
Lúc Mạt Mạt trở về quân khu đã là buổi chiều, cô không ngờ lại gặp phải Tôn Tiểu Mi. Tôn Tiểu Mi bày ra vẻ mặt lạnh lùng đối mặt với người đang cầu xin mình, khi thấy Mạt Mạt quay lại, cô ta vốn không kiên nhẫn và không muốn giúp, nhưng cô ta muốn đè đầu Liên Mạt Mạt nên đã đồng ý.
Mạt Mạt khó hiểu, tại sao Tôn Tiểu Mi lại muốn áp đảo cô? Cô nhìn những người xung quanh Tôn Tiểu Mi, đảo mắt nhìn một vòng, trông không giống người tốt.
Tôn Tiểu Mi kiêu hãnh ngẩng đầu lên, quay người đi lên lầu.
Mat Mạt: "...
Cô không nhìn nhầm đâu đúng không, Tôn Tiểu Mi lại sống cùng khu với cô, còn ở tầng dưới nhà của hol
Tôn Tiểu Mi cũng chú ý đến điều đó, cô ta đứng ở cửa nhìn Mạt Mạt đi lên lầu, cắn chặt môi.
Mạt Mạt trở về nằm một lúc rồi nấu nốt những món còn lại. Buổi tối Trang Triều Dương và anh trai cô tan sở qua đây ăn cơm, sau khi hai người rời đi, cô bắt đầu dọn dẹp. Lần sau quay lại đây, cô đã có giấy đăng ký kết hôn rồi.
Ngày hôm sau Trang Triều Dương thật sự không có thời gian nên nhờ Lý Thông lái xe đưa cô đi, sau khi xác định chắc chắn cô đã lên xe, Lý Thông mới rời đi.
Mạt Mạt vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì đã có người ngồi cạnh cô: "Thật trùng hợp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận