Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 476. Tôn Nhuy 2

Chương 476. Tôn Nhuy 2Chương 476. Tôn Nhuy 2
Kỹ thuật dùng dao của Trang Triều Dương không tốt bằng Mạt Mạt, cô rửa thịt, bắt đầu thái, 5 cân thịt cũng không ít, cắt được đầy một chậu.
Tê Hồng rất nhanh đã trở lại, Trang Triều Dương bị đuổi ra khỏi nhà bếp, trong tay Tê Hồng còn có đậu phông và rượu, Mat Mạt xem xét, Mao Đài à, người này thật sự không tiếc à.
Te Hồng nói: "Tôi còn có thể giúp cô làm gì?"
Mạt Mạt chỉ vào nấm khô: "Giúp tôi ngâm nó."
"xà
Bên này Mạt Mạt có Tề Hồng hỗ trợ, rau ăn kèm rất nhanh đã xong, cải trắng, vỏ khoai tây, khoai lang miếng, nấm, rau dương xỉ, mộc nhĩ, rong biển, miến, hôm nay không có mì sợi, 5 cân thịt thêm rau ăn kèm là đủ.
Đặt nồi lẩu lên bàn, canh xương hầm được đổ ra, bốn người ngồi xuống, đều không cần mời, cầm lấy chiếc đũa gắp những thứ mình thích.
Đầu tiên Trang Triều Dương nhúng một miếng thịt, xác nhận chín rồi thì bỏ vào trong bát của Mạt Mạt, cô nhúng vào nước sốt chấm, ăn quá ngon.
Tê Hồng không cân Triệu Hiên quan tâm, tự mình gắp, ăn càng nhanh hơn.
Đợi mọi người đều đã lót dạ được một chút đồ ăn rồi, Trang Triêu Dương và Triệu Hiên mới bắt đầu uống rượu nói chuyện phiếm. Te Hồng cảm khái: "Mạt Mat cô có thể theo quân đội thật tốt."
"Vì sao?"
"Thứ nhất là tôi có bạn bè, thứ hai, có thể ăn được những thứ trước kia không được ăn."
Mạt Mạt: "Vế sau mới là trọng điểm nhỉ."
Tề Hồng cười: "Đúng."
Bốn người trò chuyện nhưng đữa cũng không chậm, cả một bàn đầy thức ăn đều đi vào bụng, Tề Hồng giúp Mạt Mạt thu dọn nhà xong, hai vợ chồng mới về nhà.
Trang Triều Dương uống một chút rượu, có hơi kích thích, đêm hôm khuya khoắt không ngủ yên giấc, sờ vào bụng Mạt Mạt: "Anh và Triệu Hiên đã hẹn nhau, ngày mai hai chúng ta đi vây gà rừng."
Mạt Mạt đã buồn ngủ, không có sức sống gì: "Ừm, các anh được nghỉ mấy ngày?"
"Nhiều nhất là ba ngày, cho nên phải kiếm vê nhiều một chút, bồi bổ dinh dưỡng cho mẹ con em."
Mạt Mạt: "Vâng."
Trang Triều Dương thấy Mạt Mạt ngủ thiếp đi, sờ bụng Mạt Mạt, bụng dưới đã mập hơn, sờ cẩn thận chút là có thể sờ được, thằng nhóc đang lớn lên, Trang Triều Dương cười khúc khích, giống như có thể nhìn thấy đứa bé mập mạp của bảy tháng sau vậy."
Buổi sáng Trang Triều Dương ăn vội vàng, cầm theo bánh nướng của buổi sáng rồi đeo sọt đi. Mat Mat đứng bên cửa sổ nhìn, hôm nay có không ít người đeo gùi đi, tất cả mọi người đều đi bẫy thỏ.
Mạt Mạt kéo cái lưng đang mỏi nhừ, hôm nay cô cũng có việc, cô muốn làm sủi cảo, hôm nay vỏ hơi nhiều, cô định gói kỹ rồi để đông lại, về sau lúc nào muốn ăn, có thể lấy ra nấu trực tiếp.
Tề Hồng ở nhà đợi không nổi: "Sao cô băm nhiều nhân thịt cho bánh như vậy?”
"Làm sủi cảo, để đông lại."
"Hôm nay giúp cô gói trước, ngày mai tôi cũng gói, đáng tiếc, nhà tôi không có nhiều bột mì như nhà cô."
"Nhà tôi cũng là người lớn cho, nếu như là của chính chúng tôi thì cũng không nhiều như vậy."
"Cũng phải, à đúng rồi, hôm nay cô không tới thăm Thanh Nhân à?”
"Có đi, buổi trưa tôi đi."
Buổi trưa Triệu Hiên không về, Tề Hồng cũng thấy vô vị: "Buổi trưa tôi tới tìm cô."
"Được."
Hai người làm sủi cảo vẫn rất nhanh, một chậu sủi cảo cũng không đến trưa, buổi trưa Mạt Mạt giữ Tề Hồng lại cùng nhau ăn cơm, Tề Hồng sống chết cũng không ở lại, Mạt Mạt chỉ có thể để cô ấy về nhà.
Buổi trưa Mạt Mạt không muốn ăn sủi cảo, nên đã nấu một chút cháo bột ngô, nấu riêng cho Thanh Nhân một hộp sủi cảo. Mat Mat đợi Te Hong ăn cơm xong, hai người cùng đi đến bệnh viện.
Lúc Mạt Mạt đến bệnh viện, bệnh viện đã qua giờ cơm trưa rồi, Mạt Mạt âm thầm cũng không biết Thanh Nhân đã ăn cơm trưa hay chưa?
Tê Hồng nhìn một vòng: "Không thấy Lưu Miểu đâu, cô nói xem có phải Lưu Miểu đến thăm Thanh Nhân rồi không?"
"Không đâu, con bé đó chắc đang bận."
Tề Hồng: "Đi mau lên, chúng ta đến phòng bệnh là biết rồi."
Sự thật chứng minh, Lưu Miểu cũng không có ở phòng bệnh, ngược lại Tôn Nhuy ở phòng bệnh, Tề Hồng há hốc mồm: "Cô ta sao lại ở đây?"
Mạt Mạt cau mày: "Tôi cũng muốn biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận