Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1070. Hy vọng 2

Chương 1070. Hy vọng 2Chương 1070. Hy vọng 2
Trong lòng Miêu Tình giống như có dao cứa, Mạt Mạt lau nước mắt, nhìn anh cả cầm điếu thuốc đi ra ngoài, đi theo: "Không nói cho mẹ, như vậy thật sự có được không?”
Liên Thanh Bách châm thuốc, cách em gái xa một chút: "Em thật sự cho là mẹ mình cái gì cũng không biết à? Bà ấy biết, chỉ đang giả vờ hồ đồ mà thôi, đây là tâm nguyện của ông ngoại, cho dù mẹ có không nỡ, cũng phải làm ra vẻ như không biết."
Liên Thanh Bách nói xong thì rít một hơi thật sâu, có đôi khi anh ấy thật sự bội phục tình yêu của ông bà ngoại, nhưng cũng có lúc ông ngoại ích kỷ, ông đem thời gian còn lại đều cho bà ngoại đã qua đời, để lại cho mẹ anh ấy và bọn họ chính là bi thương.
Trong lòng Mạt Mạt buồn bã hoảng sợ, nhìn lên bầu trời, bầu trời u ám, đây là dấu hiệu tuyết sắp rơi, nửa tiếng sau, bầu trời đã nổi đầy hoa tuyết.
Mạt Mạt ở ngoài cửa, nghe thấy tiếng kêu khóc của mẹ: "Cha, mẹ."
Nước mắt Mạt Mạt trượt xuống, trong đầu cô đều là hình ảnh của ông bà ngoại, mặc dù ông ngoại nghiêm khắc, nhưng đối xử với cô vô cùng dịu dàng, bà ngoại luôn kể chuyện xưa cho cô, trong đầu Mạt Mạt có thể nghĩ đến rất nhiều chuyện liên quan đến ông bà ngoại.
Liên Thanh Bách dập tàn thuốc, đỡ em gái: "Đi thôi, chúng ta đi đưa tiễn ông bà ngoại." Mat Mạt nặng nê gật đâu: "Vâng."
Trang Triều Dương đỡ vợ, những đứa con cháu Mạt Mạt lên lầu, tất cả mọi người quỳ xuống, Mạt Mạt có thể nhìn thấy, ông ngoại nằm bên cạnh bà ngoại, ông nắm tay bà, cũng không tự sát, chỉ là không còn suy nghĩ, sinh mệnh đã đi đến cuối đường.
Mấy đứa nhỏ Mạt Mạt đều nhớ ông ngoại tốt, ở trong đặc thù của niên đại, vì để bọn họ ăn ngon hơn chút mà không tiếc lợi dụng tình người, ông bà ngoại qua đời, đám Mạt Mạt thật sự rất buồn.
Khóc cả buổi tối, hai mắt Mạt Mạt đã sưng húp, nhưng hôm nay có rất nhiều người tới, những người nghe tin đều tới, Mạt Mạt gặp được rất nhiều người đã giao thiệp với ông ngoại, những người này đều do anh cả tiếp đãi.
Mạt Mạt và Mộng Nhiễm là phụ nữ có thai, thực sự không chịu nổi, nhường lại linh đường trở về.
Buổi tối Mạt Mạt ngồi trên giường, nhìn bầu trời bên ngoài, bầu trời đã quang rồi, Mạt Mạt không quỳ được, tựa ở đầu giường, cô không dùng những thứ thân kỳ để đi cứu người.
Mạt Mạt tin vào nhân quả, những thứ đồ thần kỳ để cứu mạng cho mình, nhất định sẽ từ trên người mình tìm lại, Mạt Mạt chỉ tin vào một mạng đổi một mạng.
Mạt Mạt nghĩ đến, ông bà ngoại dắt tay nhau đi, hai người cũng sẽ không cô đơn, đời này, ông ngoại đã làm rất nhiều chuyện tốt, nhà họ Thẩm cũng đang thay bà ngoại tích luỹ phúc khí.
Mạt Mạt hy vọng, nếu như thật sự có kiếp sau, hy vọng ông bà ngoại vẫn là vợ chồng, hy vọng hai người có thể yêu nhau cả một đời, đời sau, hai người không phải đau khổ tách nhau ra cả nửa đời nữa, hy vọng bọn họ cả một đời có thể hạnh phúc mỹ mãn đến già.
Mạt Mạt không ngủ được, thế nhưng cô nhất định phải ngủ, bây giờ mà cô không ngủ, ngày mai sẽ không có sức đi tiễn ông bà ngoại.
Mạt Mạt ngủ rồi, sau nửa đêm Trang Triều Dương mới trở về, anh thương vợ khóc đỏ cả mắt, ngồi bên cạnh giường, kéo chân vợ ra, hai chân đã sưng lên rồi.
Trang Triều Dương đặt trong lòng bàn tay xoa bóp cho vợ, sau đó mới kéo thân thể mệt mỏi lên giường, anh có thể ngủ hai tiếng, sau hai tiếng anh còn phải đi đến đó.
Buổi sáng lúc Mạt Mạt thức dậy, chân đã không còn sưng nữa, nhất định là Trang Triều Dương đã trở về, trong lòng Mạt Mat có một dòng nước ấm chảy qua.
Mạt Mạt thay quần áo xuống lầu, tất cả mọi người đã chuẩn bị gần xong rồi, lời trăng trối ông bà ngoại để lại, hai người muốn hoả táng, đựng tro cốt trong một cái hũ, hai người muốn thật sự phải làm được, bên trong tôi có bà, bên trong bà có tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận