Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 281. Trang Triều Dương, toàn thân đều không tốt 1

Chương 281. Trang Triều Dương, toàn thân đều không tốt 1Chương 281. Trang Triều Dương, toàn thân đều không tốt 1
Trang Triều Dương, toàn thân đều không tốt 1
Điền Tình: "À, cha con bận chút việc, lát nữa sẽ về."
Mạt Mạt: "Có chuyện gì vậy chứ, sắp đến giờ cơm rồi."
Điền Tình khoát tay: "Không cần để ý cha con nữa, đi, để mẹ nếm thử tay nghề của thằng ba xem có bị thụt lùi không nào."
Mạt Mạt không hỏi nữa, cô đặt len xuống rồi kéo ghế, Điền Tình nếm thử: "Ừm, cũng được, không bị thụt lùi"
Ăn được nửa bữa rồi Liên Quốc Trung mới trở về, cũng không nói lời nào liền bưng cơm lên ăn. Điền Tình cười cười, gắp thức ăn cho chồng mình: "Ăn thử xem mùi vị có gì khác không?"
Liên Quốc Trung: "Cái này là Thanh Nhân nấu phải không?"
Điền Tình cảm giác không có ý nghĩa: "Tại sao anh chỉ thoáng cái đã đoán ra thế?"
Liên Quốc Trung nói: "Người biết nấu cơm trong nhà mình chỉ có mấy người, con gái nấu ăn ngon, em nấu tạm được, còn lại chỉ có Thanh Nhân thôi. Vấn đề này của em quá đơn giản, chỉ cần không phải là đồ ngốc thì đều có thể đoán ra được." Điền Tình cũng lười không muốn để ý đến chong mình nữa, cái mà bà muốn là để hóa giải bầu không khí, thật không chịu phối hợp với mình gì cả.
Trong đáy mắt Liên Quốc Trung cười cười, đương nhiên là ông ấy hiểu, liền ân cần gắp thức ăn cho vợ mình, coi như là bồi tội.
Sau khi ăn xong, Mạt Mạt ngồi trước sân hóng mát, nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa liền đứng dậy đi mở cửa, kích động nói: "Anh, anh đã về rồi."
Trên tay Liên Thanh Bách đang cầm một đống đồ vật, đưa cho Mạt Mạt một cái: "Đừng có kinh ngạc nữa, mau cầm đồ giúp anh đi."
Mạt Mạt nhận lấy một túi đồ khá nhỏ, cánh tay lập tức bị kéo hẳn xuống: "Trong túi này của anh đựng cái gì mà nặng thế?"
Liên Thanh Bách nháy mắt: "Đợi lát nữa em sẽ biết."
Hai vợ chồng Liên Quốc Trung cũng đi ra, nhận lấy mấy túi đồ trong tay con trai mình, Điền Tình nói: "Không phải con nói mấy ngày nữa mới về à? Sao hôm nay về đến nhà rồi?"
Liên Thanh Bách uống một ly nước, bình tĩnh lại một lúc mới trả lời: "Mẹ, mẹ quên rồi à, gửi điện tín cũng mất mấy ngày mà."
Điền Tình: "Xem đầu óc của mẹ này, đến cái cơ bản này mà cũng quên. Được rồi, con đừng ngồi đó nữa, mau vào xem vợ với con trai của con đi."
Liên Thanh Bách nghĩ đến vợ con mình, trong lòng như lửa đốt, liên đứng lên bước vào trong phòng.
Mấy người Mạt Mạt rất hiểu chuyện, không đi vào đó góp vui mà chỉ ngồi chờ trong phòng khách.
Liên Thanh Bách vào xem vợ và con trai, nói hai câu xong liền đi ra.
Liên Quốc Trung chỉ vào đồ đạc: "Mấy cái này không giống hành lý, trong này là cái gì vậy?"
Liên Thanh Bách nói: "Hành lý là con gửi qua đường bưu điện đến thẳng chỗ bộ đội rồi, còn đồ trong này là con đi đường vòng đến Phong Thành mua vài thứ."
Nói xong Liên Thanh Bách mở một túi ra, trong đó là một đôi giày da, sáu cái chăn lông, mấy cân len sợi, còn có ba cái áo khoác kiểu nữ nữa.
Mạt Mạt nhìn thấy chăn lông mà trợn tròn mắt, đây là chăn đấy. Cô làm việc ở cửa hàng bách hóa hai năm, thứ này cô cũng chỉ đám nhìn thôi, bởi vì không có phiếu để mua, sao anh trai sao có thể kiếm được nhiều như vậy?
"Anh, sao anh lại có chăn này thế? Quá nhiều rồi."
Liên Thanh Bách lấy ra một cái đưa cho em gái mình xem: "Em nhìn đi, hoa in trên này có phải không đều không?"
Khóe miệng Mạt Mạt giật giật: "Cho dù có là hàng bị lỗi thì chăn cũng là rất khó kiếm, bình thường đều là phân chia nội bộ hết, không bán ra bên ngoài, rốt cuộc thì làm sao mà anh lấy được vậy?" "Ở Phong Thành có một nhà máy sản xuất chăn lông. Bạn cùng phòng của anh tên là An Đông, mẹ cậu ta là chủ nhiệm sản xuất, quản lý toàn bộ xưởng sản xuất nên mấy loại hàng bị lỗi này có nhiều lắm. Tên kia cũng có quan hệ tốt với anh nên anh liền tranh thủ mua mấy cái."
Mạt Mạt nói với giọng khẳng định: "Không chỉ là quan hệ tốt thôi đâu!"
Liên Thanh Bách cười: "Hai năm này cậu ta ăn không ít mấy thứ đồ ăn mà em gửi đến cho anh, vậy nên thiếu ân tình của anh đấy. Hơn nữa cậu ta được phân đến cùng một quân khu với anh, tên này hy vọng anh sẽ chiếu cố cậu ta nên đương nhiên vui vẻ hỗ trợ rồi."
Liên Quốc Trung: "Trước đừng nói chuyện chăn nữa, con được phân đến chỗ nào rồi?"
Liên Thanh Bách lấy tờ quyết định phân bổ từ trong túi áo ra, đưa cho cha mình: "Quân khu mới ở Dương Thành, sĩ quan tham mưu trung đoàn, hệ tác chiến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận