Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1321. Từ chối 1

Chương 1321. Từ chối 1Chương 1321. Từ chối 1
Từ Liên biết xe nhà Mạt Mạt, hai mắt vẫn liếc ở cửa, thấy xe nhà Mạt Mạt trở về rồi, lôi kéo mẹ Từ chạy tới, chặn ở cửa chính.
Mẹ Từ còn có chút không kịp phản ứng, chờ đến lúc nhìn thấy Mạt Mạt, mắt sáng rực lên, không, phải là cực kỳ sáng.
Mẹ Từ cho rằng bà ta và Mạt Mạt còn có chút giao tình, cũng có thể chen mồm vào được, bước lên phía trước: "Cháu gái Mạt Mạt, chúng ta từ xa đến, nghe Từ Liên nói cháu ở chỗ này, nên cố ý ghé thăm cháu một chút."
Còn lâu Mạt Mạt mới tin, hai tay người nhà họ Từ trống không, căn bản không phải là ý đến thăm, đây rõ ràng là tìm cô có việc.
Cha Từ cũng tới, Từ Liên không ngốc, chặn ở trước xe, đây là sợ xe lái đi.
Xe ngừng lại, Trang Triều Dương uống hơi nhiều, nhưng vẫn chưa say tới mức bất tỉnh nhân sự, nghe thấy tiếng nói chuyện phiếm thì mở to mắt, ánh mắt sắc bén nhìn mẹ TỪ.
Mẹ Từ giật nảy mình, vỗ vào ngực, bà ta chưa bao giờ gặp chồng của Liên Mạt Mạt ở khoảng cách gần như thế, thật sự doạ người, lạnh lùng muốn chết.
Người nhà họ Từ ngăn ở cửa, Mạt Mạt nhìn người đến người đi đều nhìn về phía này, Mạt Mạt liếc mắt nhìn Từ Liên, vẫn luôn cúi đầu, lại nhìn sang cha mẹ Từ.
Nếu như Mạt Mạt nói không gặp, điệu bộ này là muốn canh giữ ở cửa, Mạt Mạt cũng không muốn bị người của đại viện đồn đại.
Mẹ Từ mặt dày tới, Mạt Mạt không muốn dẫn người đi vào đại viện, xuống khỏi ghế lái, nói với Triều Dương đã tỉnh: "Anh lái xe về nhà trước đi, lát nữa em về."
Mẹ Từ sửng sốt, không nghĩ tới Mạt Mạt sẽ không mời bà ta đi vào, Từ Liên cũng có chút ngây ngẩn cả người.
Mạt Mạt trong lòng nhịn không được mà trợn trắng mắt, cô không ngốc, Từ Liên cũng không có lòng tốt, cô ta còn hy vọng được dẫn vào trong nhà, vậy thì thật sự là không mang não ra khỏi cửa rồi.
Cô xuống xe cũng vẫn không muốn dây dưa với người nhà họ Từ, giải quyết một lần duy nhất nên mới xuống, nếu không cô đã trực tiếp lái xe về nhà.
Trang Triêu Dương vặn chìa khoá xe, ném cho Tùng Nhân: "Con lái xe về. "
Tùng Nhân bị sự kinh ngạc to lớn đập vào nên bối rối, cậu bé biết lái xe, đã vụng trộm theo cậu học, về nhà sờ được một lần, đã bị mẹ đánh, từ đó rốt cuộc không được sờ vào xe, bây giờ lại có thể lái xe rồi, khỏi phải nói vô cùng kích động.
An An ôm chặt Thất Cân: "Anh, có tin được anh không? Không được thì đợi cha mẹ trở về?"
Tùng Nhân trừng mắt: "Anh lái xe vững lắm, ngồi chắc nha."
Mat Mạt: "..."
Đây mà gọi là vững à, lần thứ nhất khởi động đã bị nghẹn dập lửa rồi.
Tùng Nhân cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn phải ra vẻ chắc chắn đảm nhiệm được, quay lại trường học còn phải chém gió với đám bạn nhỏ nữa.
Mở cửa đi vào đại viện, Trang Triêu Dương đứng bên cạnh Mạt Mạt, ba người của nhà họ Từ rất áp lực, bả vai đã thấp xuống không ít.
Mạt Mạt nói: "Mình cũng đừng đứng ở chỗ này nữa, phía trước có tiệm cơm nhỏ của nhà, tôi thấy hai người lớn còn chưa ăn cơm phải không?"
Mẹ Từ đỏ mặt, hai vợ chồng vì chuyện của con gái mà phiền lòng chết mất, lại tới đây trong lòng rất khó chịu, nơi nào có tâm trạng ăn cơm.
Cha Từ vẫn muốn chút thể diện, không muốn đều mất hết: "Vậy thì, chúng tôi mời hai vợ chồng ăn cơm."
Trang Triều Dương: "Không cần, chúng tôi vừa ăn xong."
Lúc này cha Từ mới ngửi thấy mùi rượu, im lặng không lên tiếng.
Mạt Mạt cũng không nhìn Từ Liên, cô mặc kệ Từ Liên.
Một đoàn người đến quán cơm nhỏ, hai vợ chồng Mạt Mạt đã ăn rồi, người nhà họ Từ cũng không thấy ngon miệng, gọi ba bát mì, lúc đợi mì, mẹ Từ mở miệng: "Mat Mat này, dì nghe mẹ cháu nói, các cháu được điều tới thành phố Z, cuộc sống tốt không?"
Mạt Mạt: "Rất tốt, có chuyện gì dì cứ việc nói thẳng, không cần lôi kéo làm quen, lần trước giúp dì lần cuối cùng, anh cả cháu đã nói rất rõ ràng, sau này không cần tìm anh ấy nữa, cháu bảo anh cả gọi điện thoại cho nhà dì, không phải có lòng tốt muốn giúp đỡ, cháu cũng nói thẳng, cháu chính là hy vọng hai người dẫn Từ Liên đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận