Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1542. -

Chương 1542. -Chương 1542. -
Mạt Mạt thỏa mãn sự tò mò, sau đó giao tờ đơn đặt hàng cho trợ lý, có thể liên hệ với Diệp Phàm.
Mạt Mạt không có ý định lại xuất hiện nữa, bởi vì sau khi dự định nhận đơn hàng, công ty đã thành lập giám đốc ở phương diện này.
Mạt Mạt về đến nhà, ngây người, sao quanh nhà họ Dương lại có không ít người vây quanh vậy, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Xe của Mạt Mạt không thể dừng trước cửa nhà, chỉ có thể xuống xe trước.
Sau khi Mạt Mạt xuống xe, nhìn vào trong sân mấy lần, trong sân không có ai, cũng phải, Tiết Nhã trọng thể diện, sao có thể giáo huấn bọn nhỏ ở bên ngoài.
Mat Mạt là người có tiếng trong đại viện, bây giờ vừa trở về, đã có người hàn huyên với cô, cũng không cần Mạt Mạt hỏi, đã biết xảy ra chuyện gì.
Hoá ra là Tiết Nhã mất tiền, mất không ít, 100 đồng, cho nên mới nổi giận, đối với người đã được hưởng sự giáo dục tốt như Tiết Nhã mà nói, trộm đồ đã giam lên ranh giới của cô ấy.
Mạt Mạt không muốn tiếp tục ở ngoài cửa nghe, bảo tất cả mọi người giải tán đi.
Mạt Mạt đã mở miệng, ở đại viện vẫn có mấy phần mặt mũi, mọi người đều giải tán.
Mạt Mạt vừa định đi, Dương Lâm và mấy đứa Tùng Nhân tan học trở vê, Dương Lâm vội hỏi: "Di Liên, xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Mạt Mạt nói lại đơn giản chuyện đã xảy ra, Đại Song và Tiểu Song đang khóc ở bên trong.
Mặt Dương Lâm đã đen rồi, lúc này cũng quăng đi sự trưởng thành rồi.
Tùng Nhân rất tò mò nhưng cũng có chừng mực, lúc này mà giương mắt nhìn sang thì sẽ khiến cho người khác ghét, cậu chỉ có thể nén lại sự tò mò, quay về nhà.
Cơm tối Tùng Nhân ăn cũng không ngon, bấm thời gian sau đó đi ra ngoài, cho đến lúc trở về, biểu cảm của Tùng Nhân vô cùng kỳ lạ.
Mat Mạt: ".. Cái biểu cảm này của con là sao vậy?"
Tùng Nhân chửi bậy: "Con cảm thấy Đại Song quá ngu, đứa nhỏ này vậy mà tin Dương Tuyết."
Mạt Mạt bắt được trọng điểm, cho nên người trộm tiền là Đại Song, nghĩ đến những gì hôm qua cô thấy, hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tùng Nhân nói: "Không phải Đại Song phải xin lỗi với Mễ Mễ ạ, suy cho cùng con bé vẫn còn nhỏ tuổi, sợ bị dì Tiết ghét, một lòng một dạ muốn nịnh nọt, con bé không muốn bị đưa trở về, cho nên hai ngày này cẩn thận từng li từng tí, mãi cho đến lúc Dương Tuyết lại đến đòi tiền, Đại Song cũng là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng nên mới có những chuyện sau đó" Mat Mạt hỏi: "Di Tiết của con xử lý thể nào?”
Tùng Nhân thở dài: "Đại Song bị đánh, đây là lần đầu tiên con thấy dì Tiết đánh người."
Mạt Mạt nhìn mấy đứa nhỏ nhà mình vài lần, nếu như bọn nó trộm đồ, cô cũng sẽ đánh.
Sau sự việc lần này, Đại Song sẽ càng không được Tiết Nhã yêu quý nữa, hy vọng lần này có thể tách Đại Song ra.
Thật ra kẻ cầm đầu vẫn là Dương Tuyết, Mạt Mạt cũng không biết nên nói cái gì, làm gì có người làm mẹ nào lại giật dây bảo con gái mình đi trộm đồ, Mạt Mạt cũng coi như là được mở mang kiến thức.
Những ngày tháng sau này, Đại Song rất ngoan ngoãn, đứa nhỏ này mẫn cảm, nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, dĩ nhiên không phải ý thức được trộm đồ thật sự không đúng, mà chính là ý thức được còn không ngoan ngoãn nữa, nó có khả năng bị đưa vê.
Mạt Mạt gặp Đại Song mấy lần, cô bé đã ngoan hơn không ít, Tiết Nhã cũng hài lòng.
Thời gian trôi qua từng ngày, giống như lắp máy gia tốc, Mạt Mạt còn chưa cảm nhận được, thời tiết đã vào đông rồi, bọn nhỏ đều được nghỉ đông.
Mạt Mạt đếm thời gian, qua ít ngày nữa là bước sang năm mới rồi.
Mạt Mạt đã thăm hỏi, hôm nay cả nhà trở về ăn tết, thấy thời gian càng ngày càng gần, Mạt Mạt đột nhiên cảm thấy thời gian lại như lắp máy giảm tốc vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận