Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1341. Chững chac 1

Chương 1341. Chững chac 1Chương 1341. Chững chac 1
Buổi tối, Trang Triều Dương trở về rất muộn, Mạt Mạt nghe thấy tiếng xe jeep thì đến nhà bếp bưng cơm, bưng đến đĩa đồ ăn cuối cùng rồi vẫn chưa thấy Trang Triều Dương vào nhà.
Hiện tại đã vào tháng mười hai, thành phố Z ở phương Nam, nhưng vào mùa đông, nhiệt độ vẫn giảm xuống không ít, ánh sáng mặt trời cũng rút ngắn, bên ngoài trời u ám, Mạt Mạt đứng trước cửa sổ, xuyên qua đèn đường thấy Trang Triều Dương đang đứng ở cửa chính.
Mạt Mạt không thấy rõ, đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ nghe thấy Trịnh Nghĩa đang nói: "Triều Dương, chuyện của Từ Liên thật sự có lỗi, để cậu hiểu lầm rồi, Từ Liên thật sự không có ý tứ kia, hôm nay người chúng ta dẫn cô ấy đến để làm sáng tỏ, ngày sau chúng ta vẫn là hàng xóm tốt."
Mạt Mạt đi tới, Trang Triêu Dương cười một tiếng giễu cợt, ý tứ rất sâu xa: "Anh lấy thân phận gì để đến làm sáng tỏ?"
Trịnh Nghĩa bị chặn họng, Diệp Phàm giống như là vừa ăn phải con ruồi, buồn nôn ghê gớm, nhưng vẫn phải nuốt vào trong miệng: "Chuyện đó, đây là em gái của hai chúng ta, mới nhận."
Diệp Phàm càng nghĩ đến lời Trịnh Nghĩa mà càng tức giận, có thể không tức sao? Diệp Phàm đã coi Từ Liên như kẻ thứ ba mà đề phòng, hiện tại trái lại trở thành em gái cô ta, bây giờ suy nghĩ một chút cũng bực bội, nhưng Trịnh Nghĩa nói, chỉ có nhận là họ hàng mới có thể đè được lời đồn xuống, chỉ cần đến nhà giải thích, việc này cũng sẽ qua đi.
Trong lòng Diệp Phàm không nắm chắc được, không phải Trịnh Nghĩa đã hết hy vọng đợi về hưu rồi sao? Tại sao lại nói giữ lại Từ Liên có ích chứ?
Trang Triều Dương nhìn lên người hai vợ chồng Trịnh Nghĩa một cái: "Như vậy à, vậy thì em phải cho anh Trịnh thể diện rồi, nhưng em cũng nói trước, chỉ cần Từ Liên đi vào trong sân, mặc dù em không đánh phụ nữ, nhưng cũng có ngoại lệ, khó mà nói được, có thể gãy tay, gãy chân hay không thì em đây không dám chắc được. '
Hai chân Từ Liên đã run rẩy, cô ta bị ném ra ngoài vốn dĩ không muốn trở về, cô ta đã nghĩ kỹ, cách xa Trang Triều Dương, cách xa Liên Mạt Mạt.
Thật không nghĩ đến, vậy mà Kỳ Kỳ lại tìm người đi tìm cô ta, muốn nhà của cô ta, như vậy sao được, cô ta cũng không ngốc, đi theo Phạm Đông lâu như vậy, đương nhiên biết nhà cửa nhất định sẽ tăng giá trị, không thể cho.
Nhưng cô ta không có chỗ trốn, trở về thủ đô hay đi đến chỗ khác, nhất định sẽ còn bị Kỳ Kỳ tóm được, cô ta bây giờ tin Kỳ Kỳ có năng lực như thế, người phụ nữ kia cũng là con rắn độc.
Đương nhiên cô ta cũng sẽ không đi nói cho Phạm Đông, cô ta cũng hận Phạm Đông, cuối cùng vẫn chịu đựng sự sợ hãi, đi vào đại viện, nơi này an toàn, chỉ cần không đi ra ngoài, Kỳ Kỳ cũng không có cách nào tóm được cô ta.
Điều duy nhất khiến Từ Liên nghi ngờ chính là, lúc ấy Kỳ Kỳ biết Phạm Đông cho cô ta đồ đạc của cải, nhưng giống như là bố thí vậy, hiện tại lại trúng gió gì không biết.
Dù sao ý cô ta đã quyết, ngoan ngoãn đợi, biết rõ Trịnh Nghĩa có tính toán, chẳng lẽ cô ta không có sao?
Mạt Mạt thấy hết biểu cảm của Từ Liên, cô ta và Trịnh Nghĩa không phải đồng lòng.
Trịnh Nghĩa cười khan hai tiếng: "Vậy được, chúng ta đi về trước."
Trang Triều Dương ừ một tiếng, cũng không đợi Trịnh Nghĩa đi khỏi, đã đóng cửa lớn lại, kéo tay vợ: "Đều là chút chuyện nhàm chán, không đáng để em đi ra, nhìn tay lạnh hết rồi này."
Trang Triều Dương hà hơi vào tay Mạt Mạt, hành động này đã cho ba người ngoài cửa lớn một kích trí mạng, hai vợ chồng Trịnh Nghĩa thay đổi sắc mặt, Từ Liên đơn thuần chỉ là ghen ghét.
Mạt Mạt vốn dĩ đang thấy thật xấu hổ, nhưng cảm giác được phía sau có những ánh mắt như dao sắc khác nhau, lại cảm thấy không tệ, thoải mái.
Hai vợ chồng Mạt Mạt về nhà, Trang Triều Dương ăn cơm trước, Mat Mạt ngồi bên cạnh: "Sao hôm nay anh về muộn vậy?"
Trang Triều Dương: "Anh không về từ quân đồn, đến thành phố lân cận, cho nên mới về muộn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận