Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 732. Theo Dõi 2

Chương 732. Theo Dõi 2Chương 732. Theo Dõi 2
Khởi Hành vừa nói vừa rút ra hai mươi đồng đưa cho Bàng Linh, Bàng Linh không nhận, đấm vào vai Khởi Hành một cái,"Chúng ta có giao tình sống chết, không cần tính toán nhiều như vậy."
Tay cầm tiền của Khởi Hành cứng đờ.
Tùng Nhân nhìn vậy lắc đầu, khẽ nói với mẹ: "Anh Khởi Hành không được, nợ không phải rất tốt sao, mới có lý do hẹn lần sau gặp mặt, ngốc thết"
An An lập tức gật đầu,'Đúng là rất ngốc."
Mat Mạt nhìn hai đứa con đang cúi đầu ri râầm, hai thằng nhãi này dường như biết hơi nhiều rồi.
Người ở vườn thú rất đông, rất dễ bị lạc nhau, Tùng Nhân kéo tay mẹ,"Đi nhanh thôi mẹ.”
Mạt Mạt quay đầu lại nhìn Bàng Linh và Khởi Hành đang nói chuyện, Mạt Mạt rảo nhanh bước chân.
Mạt Mạt và các con đã suy nghĩ xong, muốn giúp đỡ Khởi Hành, đáng tiếc quên rằng Bàng Linh là công an, men theo con đường, rất nhanh đã tìm thấy Mạt Mạt, Mạt Mạt thử mấy lần, lần nào cũng bị tìm thấy.
Mat Mạt "..."
Buổi trưa ăn cơm xong, Khởi Hành mời khách, lúc ngồi xe bus về nhà, Mat Mạt nhịn hết lần này đến lần khác/'Hai đứa như vậy không được, người phải chủ động." Khởi Hành cũng gấp gáp,"Mợ, mo nói phải làm sao?”
Tùng Nhân cướp lời "Đàn ông theo đuổi phụ nữ điều đầu tiên chính là mặt dày."
An An,"Mặt phải thật dày."
Vân Kiến suy nghĩ tới Thanh Nhân làm sao lấy được Lưu Miểu,'"Phải chủ động tấn công."
Khởi Hành nhìn Mạt Mạt, Mạt Mạt ho một cái,"Tụi nó nói đúng đấy."
Tùng Nhân không nhìn Khởi Hành nữa, nhìn mẹ,"Mẹ ơi, năm xưa cha có phải theo đuổi mẹ như vậy không?"
Mạt Mạt nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý đến bên này, mới nói,'Cha con năm xưa nước am nấu ếch, đầu tiên làm giảm cảnh giác của con, sau đó tấn công, nhìn thấy đồng hồ này không, cha con năm đó tặng đó."
Mạt Mạt nhớ lại chuyện năm đó, bắt đầu mở đài, hai mắt Khởi Hành lấp lánh, nhận được không ít gợi ý.
Mạt Mạt về đến nhà miệng mồm khô rang, uống ngụm nước, chuẩn bị nấu cơm.
Khởi Hành lợi dụng kì nghỉ phép, cậu ấy và Bàng Linh tiến triển cực nhanh, đã nắm tay nhau rồi, Mạt Mạt không nhìn thấy, nhưng nghe An An kể, An An kể là bạn kể, có hai cô chú nắm tay nhau đi phía trước, An An đi xem.
Quan hệ của hai người có tiến triển, nhà họ Bàng và Trang Triêu Lộ deu rất vui mừng, Bàng Linh cũng trở thành khách thường xuyên của đại viện.
Bàng Linh thường xuyên đến đại viện, người khổ nhất chính là Tôn Nhụy, mỗi lần Tôn Nhụy gặp Bàng Linh, sợ mất hồn.
Tôn Nhụy chỉ nghe ngóng được tên là Bàng Linh, là người nhà họ Bàng, những cái khác thì cô ta nghe ngóng không được, cô ta mỗi lần đều ám thị bản thân, là cô ra nghĩ nhiều rồi, nhưng trên thế giới này sao có thể có hai người giống nhau.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Bàng Linh và Mạt Mạt thân thiết với nhau, Mạt Mạt trang điểm cho Bàng Linh nữ tính hơn nhiều, vừa khí khái vừa xinh đẹp, Mạt Mạt cảm thấy rất đẹp trai.
Bàng Linh rất thích, cảm ơn Mạt Mạt, ngồi xuống nói,'Mạt Mạt, tôi muốn nghe thông tin từ một người từ cô."
"Người ở đại viện hả?"
Bàng Linh gật đầu,"Ừm, là người của đại viện."
"Cô nói đi, xem tôi có biết không."
Bàng Linh nhớ lai"La một cô gái, tuổi tác cũng như tôi, tóc dài, mũi nhỏ, miệng rất đẹp, dáng người cũng như cô, ăn mặc rất đẹp."
Mạt Mạt nghe đến đây thì đã biết là ai rồi,"Sao cô lại nghe ngóng về cô ta?"
Bàng Linh "Mỗi lần tôi đến, cô gái đó đều đi theo tôi, tôi muốn hỏi cô ta tại sao theo dõi tôi?"
Mạt Mạt thầm nói, bởi vì cô ta thay thế vị trí của cô, đương nhiên phải theo dõi cô rôi,"Cô ta tên là Phạm Linh, là người của nhà họ Phạm."
Bàng Linh nghe thấy cái tên này thì ngây ra, nhíu chặt mày, trong đầu lóe lên nhưng rất nhanh không nắm bắt được, Mạt Mạt ngẩn người, nghe tên có phản ứng mạnh như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận