Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1777. -

Chương 1777. -Chương 1777. -
Ông cụ Tiết mừng thọ, chỉ thích cái đồ chơi này, nhưng hiện tại tìm cũng tìm được mấy cái, nhưng không có cái nào vừa ý, cái này rất thích hợp.
"Vẫn là tổng giám đốc Liên lợi hại, nhanh như vậy đã tìm được, cô đã cứu mạng tôi rồi."
Mạt Mạt cười: "Cho dù tôi không tìm được, anh Vi Xuân cũng sẽ không việc gì."
Vi Xuân cười ha ha, quả thực là vậy, anh ta không thể đắc tội với nhà họ Tiết, nhưng anh ta cũng không phải người ăn chay, Vi Xuân thấy Mạt Mạt vẫn cứ uống trà, trong lòng vòng vo hai vòng: "Tổng giám đốc Liên, cô và tôi cũng coi như là người quen, có điều muốn nói thì cứ nói thẳng ra."
Mạt Mạt: "Tôi thích sự thẳng thắn của anh Vi Xuân, đây là chuyện cá nhân tôi, tôi muốn nhờ anh Vi Xuân giúp một chút, chỉ cần để lộ ra tin tức, còn muốn một nhóm đồ cổ thời nhà Minh là được."
Vi Xuân híp mắt: "Tổng giám đốc Liên vẫn nên nói rõ mới được."
Mạt Mạt: "Đó là đương nhiên."
Mạt Mạt cũng không e dè Vi Xuân, nên nói thẳng, cô cũng không sợ Vi Xuân miệng rộng, còn ước gì Vi Xuân truyền ra ngoài, vừa vặn nói cho tất cả mọi người, cô không phải người dễ bắt nạt.
Vi Xuân sửng sốt một chút, anh ta ngược lại không sợ đắc tội với Điền Ngọc Thanh, đương nhiên cũng sợ đắc tội với Liên Mat Mạt, việc này đối với anh ta thật đúng là việc nhỏ, nhưng anh ta cũng không phải người chịu thiệt: "Giúp thì có thể, nhưng giá của cái này phải thấp hơn so với thị trường một chút."
Mat Mạt: "Anh Vi, anh không giúp tôi cũng không sao, nhưng giá tiền của vật này thì phải cao hơn thị trường một chút."
Mạt Mạt hừ một tiếng, cô không vội, không có Vi Xuân, cô có thể nghĩ cách khác để bẫy Điền Ngọc Thanh, nhưng muốn nắm lấy cô, nằm mơ đi! Vi Xuân: "..."
Người phụ nữ này thật khó đối phó!
Mạt Mạt và Vi Xuân cãi cọ, kéo dài nửa tiếng, mới dựa theo giá thị trường bán cho Vi Xuân, một triệu, coi như đã là cái giá không tệ rồi.
Vi Xuân truyền ra tin tức chưa tới hai ngày, quả nhiên Điền Ngọc Thanh có hành động, thu mấy kiện đồ gốm sứ, đời Minh cũng rất đáng tiền, quả nhiên Điền Ngọc Thanh muốn kiếm khoản tiền này.
Mạt Mạt biết Điền Ngọc Thanh đi vào cái bẫy, vui vẻ, cũng không biết, lúc Điền Ngọc Thanh biết Vi Xuân đã trở về thủ đô thì sắc mặt có tốt hay không.
Mạt Mạt ngược lại là không muốn cùng chết với Điền Ngọc Thanh, cho Điền Ngọc Thanh giáo huấn là được rồi, thật sự đập chết thì quá uổng phí.
Một tuần sau, Điền Ngọc Thanh tự mình đến nhà, Mạt Mạt cũng không sợ Điền Ngọc Thanh, mời người đi vào: "Tổng giám đốc Điền, chỗ tôi ít khách mời ngôi."
Điền Ngọc Thanh cảm thấy mặt đau, bị vả vào mặt, tiệc rượu lần trước còn không tin Liên Mạt Mạt có thể tính toán anh ta, bây giờ mới bao lâu, mặt đã bị vả có hơi sưng lên, trên mặt hơi nóng.
Hôm nay anh ta tới, chính là không muốn lại kết thù, anh ta tin rằng Liên Mạt Mạt có thể có cách để tính toán anh ta, cùng chết với người phụ nữ này, chỉ có hai bên thiệt hại thì thật không đáng.
Điền Ngọc Thanh: "Tôi rút lại lời nói lần trước, năng lực của tổng giám đốc Liên khiến cho người khác bội phục."
Mạt Mạt: "Nên là tôi bội phục tổng giám đốc Điền mới đúng chứ, ra đòn độ lượng."
Tổn thất nhiêu như vậy cũng không mất mặt trước cô, lòng dạ thật là sâu, cho dù hôm nay Điền Ngọc Thanh muốn lật ngược thế cờ, trong lòng Mạt Mạt cũng cảnh giác.
Bây giờ có năng lực của cô ở đây, công ty đang phát triển không ngừng, Điền Ngọc Thanh phân tích lấy cứng chọi đá thì không đáng, có một ngày nào đó, bên chỗ cô xảy ra vấn đề, Điền Ngọc Thanh cũng sẽ không khách khí với cô, được rồi, ngược lại cô cũng như thế.
Lần này có thể thắng, thật sự là do Mạt Mạt may mắn, ai có thể nghĩ tới cô và Tào Phi nói chuyện phiếm, Tào Phi lại có tin tức mà người khác không biết.
Nói cho cùng, vẫn là vận may của Mạt Mạt không tệ.
Điền Ngọc Thanh không ở lâu, hàn huyên vài câu cho thấy thái độ là rời khỏi.
Mạt Mạt vui vẻ trong lòng, buổi tối về nhà cố ý mua không ít hải sản, dự định làm tiệc hải sản.
Hôm nay Mạt Mạt về nhà tương đối sớm, Giai Giai chơi với Mạt Mạt một lúc, ở nhà bếp không có gì thú vị, lại đi ra cửa đợi Thất Cân về.
Mạt Mạt chưa thu dọn xong, Giai Giai đã chạy trở về: "Dì ơi, Đại Song và Tiểu Song nhà sát vách cãi nhau."
Mạt Mạt kinh ngạc: "Làm sao cháu biết?"
Giai Giai: "Cháu đứng sau cửa chính muốn cho anh Thất Cân bất ngờ nên nghe được, Tiểu Song nói Đại Song khôi phục trí nhớ rồi, bảo Đại Song rời đi, sau đó thì cãi nhau."
Mạt Mạt sáng tỏ, thảo nào hồi trước Đại Song có chút kỳ lạ, đây là khôi phục trí nhớ rồi, hiện tại lại để cho Tiểu Song phát hiện ra, Tiểu Song muốn đuổi Đại Song đi
Đợt này Đại Song biến thành người khác, thái độ của Tiết Nhã và Dương Lâm cũng thay đổi, thì ra Tiểu Song có Đại Song để so sánh, Tiểu Song chiếm được nhiều sự chú ý, nhưng sau đó Đại Song thay đổi, ở cùng nhau thì cũng thay đổi, Tiểu Song bất mãn với Đại Song càng nhiều hơn.
Trí nhớ của Giai Giai không tệ, bắt chước lại đối thoại giữa hai người vô cùng giống, Giai Giai bĩu môi: "Vốn dĩ cứ tưởng răng Tiểu Song là người tốt, hôm nay mới phát hiện đều là giả. "
Mạt Mạt cũng rất thổn thức, đây đều là bắt nguồn từ tâm tư đố kị: "Không thích thì sau này tránh xa những thứ đó."
Giai Giai ngoẹo đầu: "Dì ơi, Đại Song phải đi vê không?"
Mạt Mạt: "Sẽ không đi đâu."
Đại Song chịu đựng lâu như vậy vẫn cứ giả vờ mất trí nhớ, chính là không muốn đi.
Quả nhiên Mạt Mạt đoán đúng, sau khi Tiểu Song đi tìm Đại Song, Đại Song đã kể lại chuyện khôi phục trí nhớ, có thời gian dài như vậy làm nền, Đại Song lại tiếp tục cố gắng học tập, một chút cũng không hề thay đổi về dáng vẻ như lúc trước.
Ban đầu Tiết Nhã và Dương Lâm lo lắng cũng nhẹ nhàng thở ra, ngay cả Tiểu Song cũng thu liễm lại không ít, đáng tiếc tình cảm giữa hai chị em đã tới gần điểm cực lạnh.
Chuyện bên chỗ Tôn Nhuy cũng đã được giải quyết, Mạt Mạt nhìn Tiểu Khả và Giai Giai đang chơi đùa trong sân: "Cô thật sự đưa cô bé đi?"
Tôn Nhuy hừ một tiếng: "Cũng không phải em bắt ép đưa đi, không đợi em nhắc đến, con bé đã tự yêu cầu, muốn tự mình sinh sống, chị nghe một chút, khôn khéo biết bao!"
Mat Mạt gật đầu: "Là rất tinh ranh, xa thơm gần thối, con bé đi rồi, sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai mẹ con, cũng có thể mang đến cho mình lợi ích lớn nhất, đứa nhỏ này ngược lại là thông suốt."
Tôn Nhuy gật đầu: "Còn không phải sao, trong tay Tiểu Khả có tiền, lại chỉ có một người em gái, hai chị em đều bị cha mẹ lừa thảm, có chung hoàn cảnh nên thông cảm với nhau, tình cảm của Tiểu Khả đối với cô em gái này cũng không ít, nhìn mà xem, lén lút đưa nhà cho mượn, sợ con bé bị bắt nạt, còn tìm người chăm sóc nữa!"
Mạt Mạt nhìn Tiểu Khả: "Đứa nhỏ này tâm địa tốt, cô già rồi cũng là người cô trông cậy vào được."
Lời này Tôn Nhuy thích nghe: "Dù sao Tiểu Khả cũng tiêu tiền mà mình kiếm được, nó muốn cho thì cho, chỉ cần con bé kia không tính toán Tiểu Khả, em cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, tất cả mọi người đều vui vẻ."
Mạt Mạt cười: "Cô bây giờ ngược lại là suy nghĩ rất thoáng, như vậy rất tốt."
Tôn Nhuy: "Phải rồi, chị dâu, lúc nào Mễ Mễ được nghỉ về nước!"
Mạt Mạt liếc mắt: "Cô nghe ngóng chuyện này làm gì?”
Tôn Nhuy cười: "Con bé Mễ Mễ này lợi hại, nửa năm này được phần thưởng, cũng coi như có chút danh tiếng, em nghĩ rồi, lúc nào Mễ Mễ trở về, em muốn mời Mễ Mễ thành khách mời trong phim, chị xem được không?”
"Phim của cô bao giờ thì quay, Mễ Mễ trở về cũng phải đợi đến cuối năm, phim của cô có thể chờ được không?” Tôn Nhuy: "Có thể chờ được, đây chỉ là việc nhỏ, chỉ có mấy cảnh, quay một mình là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận