Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1294.Va cham 2

Chuong 1294.Va cham 2Chuong 1294.Va cham 2
Người đàn ông sửng sốt một chút, sau đó lấy ra năm tờ đại đoàn kết, nghĩ một lát quay trở lại xe, xé một to giấy trên quyển vở, viết số điện thoại và họ tên lên đó, gộp cả tiên lại đưa cho Mạt Mạt: "Nếu như cần đi khám, gọi điện thoại cho tôi."
Mạt Mạt chỉ rút ra 50 đồng, đóng cửa sổ lại, lái xe đi.
Ánh mắt người đàn ông nhìn chằm chằm xe của Mạt Mạt ở phía xa, xoa lên ngực, thấp giọng nói: "Thật thú vị."
Mạt Mạt về đến nhà, Từ Lị đã đến, Tùng Nhân đang tiếp đãi khách, Mạt Mạt nói: "Thật có lỗi đã về trễ rồi."
Từ Lị: "A, sao đầu của chị lại to như vậy, có chuyện gì xảy ra?"
"Đừng nói nữa, lúc về đụng phải một chiếc xe khác."
Từ Lị: "Sao lại đụng vào? Ngoại trừ đầu còn có chỗ nào bị thương nữa không?"
Mạt Mạt bỏ túi xuống: "Xe đi ngược chiều, trách nhiệm không ở chỗ chị, không sao đâu, chỉ đụng vào đầu, em ngồi trước đi, chị đi nấu cơm."
Từ Lị đứng dậy: "Hay là để em nấu cơm cho, chị đi nghỉ ngơi cho khoẻ đi!"
Mạt Mạt: "Vậy sao được, em là khách mà." "Chị còn khách khí với em như vậy, vậy quyết định thế nhé, để em nấu cơm, em nói cho chị biết, em nấu cơm cũng không kém, em là chút đồ ăn ở quê hương bọn em, để chị nếm thử xem."
Mạt Mạt bị Từ Lị ấn xuống ghế sofa: "Em đã nói như vậy, chị cũng không khách khí, thật sự chờ ăn."
Từ Lị: "Được rồi, chị dựa vào nằm một lát đi, cho em nửa tiếng, chúng ta sẽ ăn cơm."
Mạt Mạt cười: "Được."
Từ Lị đến nhà bếp, Tùng Nhân cầm cao dược tới: "Mẹ, con bôi thuốc cho mẹ."
Mạt Mạt: "Hay để mẹ tự làm đi."
Tùng Nhân cũng không kiên trì, sức của thằng bé nặng hơn một chút, bình thường bôi thuốc cho mình còn cảm thấy đau, huống chỉ là mẹ.
Tùng Nhân hỏi: "Mẹ, về sau mẹ lái xe nhất định phải càng thêm cẩn thận, hiện tại pháp luật chưa hoàn thiện, thật sự có nhiều người không tuân theo quy củ."
Mạt Mạt gật đầu: "Sau này mẹ nhất định chú ý, việc này con biết là được rồi, chờ Am An và Thất Cân vê không cần nói cho bọn nó, phải rồi, còn có cha nữa, tránh cho cha lo lắng.
Tùng Nhân: "Con biết rồi."
Thuốc của Mạt Mạt rất tốt, về trên lầu thay quần áo khác, cô không chịu có thể thật sự chờ để ăn sẵn, đến nhà bếp giúp nấu nướng.
Từ Ly không đuổi Mạt Mạt ra ngoài, cô hỏi: "Hôm qua điện thoại cũng chưa hỏi kỹ, công việc thuận lợi không?"
"Rất thuận lợi, các tiền bối đều rất chiếu cố em, cũng không có việc khó gì, chỉ là tương đối bận rộn, bên này phát triển nhanh, vấn đề luật pháp rất nhiều, kết quả mỗi ngày đều ở lại tăng ca, hôm nay còn là người đứng đầu về thủ đô họp, chúng em mới không tăng ca đó."
Giai đoạn hiện nay ở niên đại này chính là như thế, bởi vì phát triển, sẽ thấy rất nhiều chuyện bản thân không đủ, bên trong mỗi một ngành đều đang tự kiểm điểm và học tập để không ngừng hoàn thiện.
Trước kia Mạt Mạt chỉ nhìn qua sự phát triển trên tư liệu, chỉ vẻn vẹn có mấy chương, vài đoạn lời nói, đời trước không có trải nghiệm sâu như vậy.
Nhưng đời này, Mạt Mạt là người chứng kiến, người chứng kiến sự nỗ lực của tất cả mọi người, là cố gắng của mọi người, mới khiến cho tổ quốc càng ngày càng tốt hơn, phong phú lớn mạnh hơn.
Từ Lị nấu cơm rất nhanh, chưa tới nửa tiếng đồ ăn đã xong rồi, Từ Lị nấu là đồ ăn quê hương chính hiệu, Mạt Mạt vừa ăn vừa trêu chọc: "Sau này nếu ai cưới em, nhất định hạnh phúc chết, tay nghề nấu nướng thật tốt."
Từ Lị: "Từ nhỏ cha mẹ em bận rộn, đều là em chăm sóc em trai và cả nhà, đã luyện được từ nhỏ."
Mạt Mạt thấy Từ Lị không trả lời nửa câu đầu của cô: "Có phải em có biến gì hay không, là có người theo đuổi em hả, bác trai đã nói rôi, để cho chị giúp em xem mắt đó." Từ Li xấu hổ: "Không có gì cả, chỉ là ở đơn vị có một chàng trai theo đuổi em, em chưa đồng ý đâu!" Tinh thân Mạt Mạt tỉnh táo: "Bao nhiêu tuổi, phẩm hạnh thế nào? Nhân duyên ở đơn vị thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận