Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 740. Đần 2

Chương 740. Đần 2Chương 740. Đần 2
Đần 2
Trong thời đại này, số tiền này thực sự không ít.
Thanh Nghĩa cất năm mươi đồng rồi ngồi xuống nói: "Ngày mai bọn em sẽ sang đó ở, chị, chị có muốn đi thăm giáo sư Triệu với em không?"
Mạt Mạt đã sớm muốn được gặp giáo sư Triệu, gật đầu nói: "Được."
"Để ngày mốt, ngày mốt rồi chúng ta sẽ cùng nhau qua đó luôn."
"Ừ."
Thanh Nghĩa hỏi: "Khởi Hàng đâu rồi à? Dạo gần đây Khởi Hàng thế nào rồi?"
"Đang vùi đầu vào học đấy, mấy bữa nay cũng thấy tập trung học tập."
"Cũng không biết cậu ta có thể thi đậu đại học không nữa."
Mạt Mạt cười: "Chị thấy quyết tâm đấy, nhất định có thể thi đậu."
Thanh Nghĩa vui vẻ: "Dạ."
Một ngày sau, cuối cùng thì Mạt Mạt cũng gặp được giáo sư Triệu. Nhà giáo sư Triệu ở gần nhà Thanh Nghĩa, là khu nhà của trường học.
Nhà giáo sư Triệu là căn nhà có hai phòng ngủ lớn, trên ban công bày đầy hoa cỏ, trên phòng khách còn treo thư pháp, giáo sư Triệu cười: "Thầy viết không tốt, may em đừng chê cười nhé."
An An rất thành thực: "Ông ơi, ông không cần phải khiêm tốn như vậy đâu ạ, ông viết rất tốt. Ông nội Hướng cũng không viết tốt được như thế này đâu."
Mat Mạt nhìn ve phía giáo sư Triệu, vị này chính là chuyên gia đấy.
Giáo sư Triệu cười ha ha: "Được, được, ông không khiêm tốn nữa. Cậu bạn nhỏ, có muốn theo học với ông không? Ông dám nói rằng không có nhiều người viết tốt hơn ông đâu."
An An lắc đầu: "An An đang theo học với ông nội Hướng. Mặc dù ông nội Hướng không viết tốt bằng ông, nhưng An An không thể đổi thầy như thế được. Cha của An An đã từng nói, một ngày làm thầy thì cả đời vẫn là thầy."
Giáo sư Triệu mỉm cười: "Đứa nhỏ này được dạy bảo không tệ đấy."
Đối với việc giáo dục con cái, Mạt Mạt rất kiêu ngạo, Tùng Nhân và An An đều là những đứa trẻ ngoan.
Hạo Tuyên và Hạo Thần rất quen thuộc với giáo sư Triệu, cứ gọi ông nội Triệu, ông nội Triệu không ngừng, chọc cho giáo sư Triệu cười ha ha.
Giáo sư Triệu vẫn luôn nghe Thanh Nghĩa nói, chị em giỏi như thế nào, xuất sắc ra sao, vậy nên giáo sư Triệu cố ý kiểm tra Mạt Mạt.
Bởi vì Mạt Mạt có ưu thế là biết trước chuyện tương lai nên đối với may câu hỏi của giáo sư Triệu, cô đều trả lời rất thành thạo, không tốn chút công sức nào. Giáo sư Triệu đột nhiên nảy lên lòng yêu tài, muốn dạy Mạt Mạt, hy vọng Mạt Mạt thi vào đại học Kinh tế Tài chính.
Mạt Mạt lại nhức đầu, cô không muốn học kinh tế nữa, trong kiếp trước vì để có thể kiếm được tiền nên cô mới chọn học kinh tế.
Đời này cô muốn được học trường đỉnh nhất, chọn trường tốt nhất.
Giáo sư Triệu rất tiếc nuối, nhưng ông ấy vẫn tôn trọng sự lựa chọn của những người trẻ tuổi.
Cuộc sống của Thanh Nghĩa cũng dần ổn định lại, mỗi ngày đều dẫn bọn nhỏ đến nhà giáo sư Triệu, theo học giáo sư Triệu. Về sau Mạt Mạt mới biết được, giáo sư Triệu đã sớm đưa vợ con ra nước ngoài. Mạt Mạt cảm giác, giáo sư Triệu rất lợi hại.
Mạt Mạt tính toán thời gian, sắp đến quốc khánh rồi, đến tháng mười sẽ công bố khôi phục kỳ thi đại học.
Tào Cảnh Dật lại quấn lấy Vân Kiến, cha Tào Cảnh Dật hy vọng Tào Cảnh Dật sẽ nhập ngũ, đợt đăng ký nhập ngũ năm nay đã bắt đầu rồi.
Tào Cảnh Dật là đời sau của quân nhân, thích làm quân nhân bảo vệ quốc gia, Vân Kiến là bạn tốt của cậu ta nên đương nhiên muốn lôi kéo: "Này, tôi đã nói nhiều như vậy rồi, rốt cuộc là cậu có chịu đi nhập ngũ không hả?"
Vân Kiến giật giật khóe miệng: "Tôi cũng đã trả lời rất nhiêu lần rôi, tôi sẽ không nhập ngũ, là cậu coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai thôi."
Tào Cảnh Dật vỗ ghế sô pha: "Cậu có phải là anh em của tôi không hả, thanh niên tốt phải vì cống hiến vì tổ quốc chứ."
Vân Kiến: "Cống hiến cho tổ quốc bằng những lĩnh vực khác cũng như vậy thôi."
Tào Cảnh Dật đứng lên, đi tới đi lui trước mặt Vân Kiến: "Chúng ta đã tốt nghiệp lâu như vậy rồi, cậu không đi tìm việc mà mỗi ngày đều xem sách ngoại ngữ, như vậy chính là đang cống hiến cho tổ quốc đấy à?"
Vân Kiến: "Cậu ngốc thật hay là ngốc giả vờ đấy? Một chút tin tức mà cậu cũng không có à? Cậu không biết kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ khôi phục sao?"
Tào Cảnh Dật gãi đầu: "Có việc này nữa à? Tại sao tôi không biết chứ?"
Vân Kiến: "... Cậu chỉ biết đánh nhau thôi."
Tào Cảnh Dật: "...
Mạt Mạt thật sự nghe không nổi nữa, cười chết đi được, đại ca giang hồ Tào Cảnh Dật mà cũng có lúc có dáng vẻ đần thối ra như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận