Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 329. Ông tôi 1

Chương 329. Ông tôi 1Chương 329. Ông tôi 1
Ông tôi 1
Buổi tối Mạt Mạt xào gan heo, lấy chùm nho trong rổ ra rửa sạch, cho nước và đường phèn vào nồi, cho nho vào đun vài phút là có món nho đóng hộp tự làm.
Mạt Mạt nhân lúc Trang Triều Dương chưa về bèn lấy cục đá ở trong không gian ra, đặt bát đồ hộp lên trên cục đá để hạ nhiệt.
Trang Triều Dương mồ hôi đầm đìa trở về, vừa vào nhà đã đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa: "Vợ ơi, lấy quần giúp anh với."
Mạt Mạt: "Hả, được."
Mạt Mạt trở lại phòng ngủ tìm kiếm, nhanh chóng tìm được quần đưa vào: "Anh cầm đi."
"Vợ ơi, em mang vào đi!"
Mạt Mạt còn lâu mới vào, cô treo quần lên tay nắm cửa: "Anh tự lấy đi!"
Trang Triều Dương thất vọng kêu một tiếng ồ, Mạt Mạt trở lại phòng bếp dọn đồ ăn. Trang Triều Dương vừa di ra vừa lau đầu, kinh ngạc nói: "Vậy mà lại có gan heo."
"Ừ, còn có móng giò nữa, nhưng em để lại cho chị dâu ăn bồi bổ sức khỏe rồi, mau ngồi ăn đi."
"Được!"
Trời nóng là Mạt Mạt sẽ ăn ít hơn, ăn vài miếng là không ăn được nữa, nghĩ đến đồ hộp, cô đứng dậy đi vào bếp, đá trong chậu đã tan từ lâu.
Mạt Mạt ăn thử một miếng, vừa mát vừa ngon, cô dùng đũa gắp một quả nho đưa cho Trang Triều Dương: "Nếm thử đồ hộp em làm đi."
Trang Triều Dương há miệng đón lấy, rít một hơi: "Lạnh quá."
Mat Mạt bày ra dáng vẻ cầu xin lời khen: "Ngon không?”
Trang Triều Dương mê muội dáng vẻ này của Mạt Mạt, anh chống tay lên bàn, hôn lên môi Mạt Mạt: "Ngon lắm."
Mạt Mạt đỏ mặt, anh chàng này lại trêu ghẹo cô.
Mạt Mạt phớt lờ Trang Triều Dương, cô ăn nho bằng một cái bát lớn, Trang Triều Dương nói: "Có phải rau và nho ở nhà bên Dương Thành đã đến giờ thu hoạch?"
Mạt Mạt nuốt quả nho trong miệng: "Em đang định nói với anh, anh nghĩ em có nên quay về không?”
Trang Triều Dương nói: "Anh không thể về cùng em, quân đội phải diễn kịch, tạm thời không thể xin nghỉ phép."
"Thế à, vậy ngày mai em trở về. Đi nhanh về nhanh, tranh thủ ngày kia trở lại."
Vừa mới kết hôn, Trang Triều Dương không nỡ xa Mạt Mạt, nhưng ruộng rau ở nhà thực sự cần được thu hoạch: "Hay là nói với cha, đưa hết rau cho cha!" Mat Mat tron mắt trăng: "Cha mẹ làm gì có thời gian chứ?"
"Được rồi. Vợ à, em phải về sớm một chút."
Mat Mạt nhéo mặt Trang Triều Dương: "Em đi rồi anh có nhớ em không?"
"Tất nhiên là nhớ rồi, lúc nào anh cũng nhớ."
Mạt Mạt hôn lên cằm Trang Triều Dương: "Ngoan lắm."
Cái hôn này của Mạt Mạt chẳng khác nào là bom, khả năng tự kiềm chế vốn luôn tốt của Trang Triều Dương sụp đổ ngay lập tức, anh bế Mạt Mạt trở lại phòng ngủ.
Mạt Mạt kinh ngạc kêu lên: "Anh mau thả em xuống đi, em còn chưa ăn đồ hộp!"
Trang Triều Dương kéo quần áo của Mạt Mạt: "Em có thể ăn anh."
Mạt Mạt đỏ tai, sao từ này nghe bậy bạ vậy?
Buổi sáng Trang Triều Dương làm bữa sáng rồi rời đi, ăn sáng xong Mạt Mạt xoa eo, xách túi lên xe, 9h30 đến Dương Thành, đi thẳng về nhà ông ngoại Trang Triều Dương.
Cô thu hoạch ruộng rau rất nhanh, trực tiếp bỏ cây con vào trong không gian, tiết kiệm được khối thời gian, chỉ hơi tốn công lúc hái nho, phải hái theo chùm.
Mùa đông năm nay Mat Mat không định trông bắp cải và củ cải nữa, chỗ đất tư của quân đội đủ rồi. Vừa đến trưa, Mat Mat đã thu hoạch sạch sẽ nơi này, về đến nhà thì gặp bà Vương: "Con bé Mạt về đấy à!"
"Vâng, bà Vương đang đi dạo ạ!"
"Ăn xong đi dạo để tiêu hoá. Mạt này, cháu về không đúng lúc rồi, hôm nay bà gặp cha mẹ cháu, bọn họ đã về quê rồi."
"Cám ơn bà Vương!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận