Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 808. Nao nhiet 2

Chuong 808. Nao nhiet 2Chuong 808. Nao nhiet 2
Mạt Mạt híp mắt, sự xuất hiện của Hướng Hoa đã kích động không ít người, nhìn thấy kiếm được tiền, có chút năng lực, đều sẽ đi lấy hàng, một tới hai đi, thị trường phát triển thần tốc, cuộc sống của mọi người tiện lợi hơn cũng phong phú hơn.
Thế nhưng đi nhanh vào tiến trình của lịch sử, thị trường cũng phát triển nhanh hơn.
Mạt Mạt nhìn vê phía trước, Hướng Hoa và Ngô Tiểu Điệp, ban ngày thật sự không thể nhắc tới người mà.
Mạt Mạt nhìn thời gian, đã trưa rồi, tan học rồi.
Mạt Mạt nhìn Ngô Tiểu Điệp, có chút hoảng hốt, ngoại trừ trên chân giày không phải là rất cao, Ngô Tiểu Điệp làm dáng giống như phụ nữ trong tương lai.
Ánh mắt của Mạt Mạt rơi vào trên mái tóc của cô ta, sóng lớn, nếu như Mạt Mạt nhớ không nhầm thì đến cuối những năm 80 uốn tóc mới ra đời và phát triển, như này cũng quá vượt mức quy định rồi.
Ngô Tiểu Điệp đi ngang qua, rất nhiều người nhìn, lúc này, mọi người còn vẫn đang tết tóc, thời thượng một chút thì cột tóc lên, bình thường đều là sau khi kết hôn mới có thể buộc lên.
Trực giác nói cho Mạt Mạt biết là, sóng lớn sẽ trở thành trào lưu.
Hướng Hoa nhìn thấy Trang Triều Dương, vênh mặt rời đi, Ngô Tiểu Điệp vây cái đuôi sóng lớn với Mạt Mạt, cô nhếch miệng.
Trang Triều Dương cau mày: "Hướng Hoa bệnh không nhẹ nhỉ?"
Mạt Mạt gật đầu: "Quả thực là không nhẹ đâu."
Nhưng mà Hướng Hoa xuất hiện lại tốt một chút, đằng trước có Hướng Hoa đỡ đòn, Mat Mat làm gì cũng sẽ không có vẻ đường đột.
Mạt Mạt và Trang Triều Dương ăn cơm ở quán vịt quay, mặc dù lúc này có những lái buôn nhỏ bán cơm trưa, nhưng vẫn chưa có người nào dám mở cửa tiệm, tất cả mọi người đều đang đợi, chờ người đầu tiên làm.
Bây giờ có không ít người bán cơm trưa, chuyện buôn bán ở tiệm vịt quay không còn đông nghẹt giống như năm ngoái, người giảm đi rất nhiều.
Lần này Mạt Mạt ngồi ở đại sảnh, còn có thể nhìn thấy người nước ngoài ăn vịt nướng, có người là lần đầu tiên tới, có người thường xuyên tới, biểu hiện sự yêu thích đối với thịt vịt.
Mạt Mạt rất thích uống canh xương vịt, uống hai bát, thịt vịt nướng đến không ăn bao nhiêu, trời quá nóng, Mạt Mạt chỉ thích uống canh.
Toàn bộ thịt vịt nướng đều đi vào trong bụng của Trang Triều Dương.
Hai người Mạt Mạt lại đến công viên đi dạo, nhìn thấy đôi tình nhân đang chèo thuyền, hai người bọn họ cũng xuống dưới chèo, Mạt Mạt nhìn phong cảnh trên mặt hô: "Đáng tiếc, không mang máy ảnh tới."
"Đợi lần sau anh được nghỉ, cả nhà cùng tới."
"Được."
Từ trong công viên đi ra, lại đi mua bánh ngọt rồi mới về nhà.
Mạt Mạt vừa đi tới đại viện, có thư của Mạt Mạt, Trang Triều Dương nhìn thoáng qua: "Thư của ai vậy em?”
"Là chị dâu Vương."
Mạt Mạt vừa đi vừa mở ra đọc, thư là do Tiểu Mãnh viết, chị dâu Vương nói, chị ấy mua đi bán lại đồ ăn ba tháng rồi, một tháng kiếm được 80 đồng, ba tháng đã kiếm được hơn 200 rồi, nói là Vương Doanh lớn lên khủng khiếp, chị dâu Vương lúc bắt đầu tiến hành thì rất thấp thỏm, về sau nhiều người bán, ngược lại đã ổn định.
Chị dâu Vương nói, rất vui vẻ, chị ấy không tham lam, như vậy thì rất tốt, lại nhắc đến tình hình gần đây ở đại viện, tất cả mọi người đều tốt.
Mạt Mạt về đến nhà cũng đọc xong bức thư, bọn nhỏ đều không ở nhà, Mạt Mạt nấu cơm, cơm chín rồi bọn nhỏ mới trở về.
Trang Triều Lộ và Tô Nhị đã về rồi, buổi tối Mạt Mạt và Trang Triều Dương lại đi một chuyến.
Trang trí cũng đã kiểm tra một lượt, xác nhận không có vấn đề, mọi người mới giải tán.
Rạng sáng ngày hôm sau, Trang Triều Dương đi theo Khởi Hành đến nhà họ Bàng, Mạt Mạt dẫn bọn nhỏ cùng với Trang Trieu Lộ đến nhà hàng.
Các anh trai của Bàng Linh cũng không ít, nhà họ Bàng cũng là gia tộc lớn, phải rồi, thay Bàng, ở nhà họ Bàng là đứng thứ ba, bây giờ đang ở bộ giáo dục.
Chín giờ, Khởi Hành trải qua rất nhiều cửa ải khó khăn mới đón được Bàng Linh.
Bên này Mạt Mạt cũng đang tiếp đón người thân và bạn bè, Vân Kiến và Tiểu Vũ trông mấy đứa nhỏ, Mạt Mạt đứng ở cửa, quen biết không ít người.
Bên này Mạt Mạt chưa đợi được bạn cùng lớp đến, ngược lại lại chờ được người nhà họ Phạm, Mạt Mạt đã biết, nơi náo nhiệt như thế này, sao có thể thiếu bọn họ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận