Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 57. Hướng Triều Dương không biết xấu hổ! 1

Chương 57. Hướng Triều Dương không biết xấu hổ! 1Chương 57. Hướng Triều Dương không biết xấu hổ! 1
Ở bộ đội, Hướng Triều Dương đang cùng Liên Thanh Bách ăn cơm ở nhà ăn, Thiết Trụ bưng cơm tới, một hán tử ngăm đen nở nụ cười hề hề, đặc biệt đáng khinh: "Doanh trưởng, mọi người trong đội đều đang nói rằng anh đang thích người nào đó à, lúc nào dẫn chị dâu đến đây cho bọn tôi gặp được không?"
Hướng Triều Dương đen mặt: "Ai nói vậy?"
Thiết Trụ gãi gãi đầu: "Tất cả mọi người đều đang nói vậy mà, tôi cũng không biết là ai nói nữa, làm sao vậy? Doanh trưởng, anh không biết à?"
Hướng Triều Dương nghiến răng nghiến lợi, nhất định là thằng nhóc Lý Thông kia cái miệng không kín nổi rồi, lập tức đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.
Liên Thanh Bách vội vàng đuổi theo: "Này, nhìn phản ứng này của cậu hóa ra là thật đấy à? Mẹ kiếp, cậu cũng được đấy, có đối tượng từ khi nào vậy hả? Thẳng thắn khai báo nhanh."
Ánh mắt Hướng Triều Dương hơi lóe lên: "Có phải cho dù đối tượng của tôi là ai thì cậu cũng Ủng hộ có phải không?"
Liên Thanh Bách nói: "Đương nhiên rồi, cậu cũng không còn nhỏ nữa, cũng đến tuổi nên kết hôn rồi."
Hướng Triều Dương nhướng mày: "Quả thật là nên kết hôn, nếu cậu có thể ủng hộ là tốt nhất." Liên Thanh Bách nhìn chăm chăm Trieu Dương đang dần đi xa, kéo Thiết Trụ: "Doanh trưởng nói như vậy là có ý gì thế?"
Thiết Trụ gãi gãi đầu, suy nghĩ: "Chắc là doanh trưởng hy vọng mấy anh em chúng ta ủng hộ cho anh ấy phải không nhỉ?"
Liên Thanh Bách cười to: "Ủng hộ, đương nhiên phải ủng hộ chứ, cậu ta thoát kiếp độc thân trước, sau đó tới lão tử."
Hướng Triều Dương đi ở ngay trước mặt hai người, nghe được rõ ràng, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Buổi chiều Mạt Mạt và cặp song sinh đi học, Hướng Hoa thế mà lại đang canh giữ ở cổng trường, chỉ thấy Hướng Hoa liên tục nhìn về phía cô, mím môi, dáng vẻ này là đang chờ cô đấy!
Trong lòng cặp song sinh tức giận, ở trong lòng hai anh em, Hướng Hoa chính là thuốc mỡ dán trên da chó, hai anh em phụ trách ngăn cản Hướng Hoa, để Mạt Mạt mau đi.
Giọng nói Liên Thanh Nghĩa mang theo vẻ vô lại: "Thầy giáo Hướng, tìm bọn em có việc gì à?"
Hướng Hoa bị cặp song sinh ngăn cản, bóng dáng Mạt Mạt đã sớm biến mất không thấy đâu, sắc mặt Hướng Hoa thay đổi, cố nhịn cơn giận trong lòng: "Không phải thầy tìm hai đứa em, thầy tìm Liên Mạt Mạt."
Cặp song sinh nhìn thoáng qua, Liên Thanh Nhân hạ thấp giọng: "Chị tôi sẽ không coi trọng anh đâu, đừng có phí công vô ích nữa, nếu anh còn dám quân lấy chị tôi, đừng trách chúng tôi không khách khí đấy, thầy giáo Hướng."
Sắc mặt Hướng Hoa trắng bệch, bởi vì gia thế và bề ngoài xuất chúng nên anh ta đi tới đâu cũng được nâng niu, hôm nay là lần đầu tiên bị uy hiếp như vậy. Hơn nữa, ánh mắt khinh thường của cặp song sinh làm cho anh ta nhớ tới Hướng Triều Dương, ánh mắt nhìn chằm chằm cặp song sinh trở nên âm trầm không ít.
Mạt Mạt trở lại lớp, Triệu Tuệ đẩy cánh tay Mạt Mạt: "Mạt Mạt, nói cho cậu biết, mẹ tớ muốn sắp xếp xem mắt cho tớ rồi."
"Tại sao đột nhiên lại xem mắt thế?"
Triệu Tuệ đùa nghịch với quyển sách: "Sức học của tớ không tốt, có thể học đến trung học đã là may mắn lắm rồi, còn đại học là không trông cậy vào. Hơn nữa tớ cũng đã mười tám tuổi rồi, cũng nên kết hôn”
Mạt Mạt lúc này mới nhớ tới, Triệu Tuệ lớn hơn cô hai tuổi, ở thời đại này mười tám tuổi kết hôn là chuyện rất bình thường.
Triệu Tuệ phiền muốn chết: "Hôm nay cha tớ nói, tốt nghiệp xong thì đi nhờ quan hệ để sắp xếp công việc, xem mắt nếu phù hợp thì sẽ định ra luôn."
Mạt Mạt nóng nảy, Triệu Tuệ chính là người chị dâu mà gia đình cô đã lựa chọn, cũng không thể bị người khác bắt đi được: "Nhất định phải xem mắt sao? Không xem mắt không được à?" Triệu Tuệ lắc đầu: "Cha tớ đã mở miệng nói, chuyện này coi như đã quyết định như vậy rồi."
Mạt Mạt có chút nhức đầu, trong kiếp trước Triệu Tuệ chưa từng xem mắt mà, hay là xem mắt thành rồi cho nên chưa từng nhắc tới?
Mạt Mạt ở bên tai Triệu Tuệ nhỏ giọng nói: "Cậu xem anh trai tớ thế nào?"
Triệu Tuệ choáng váng, Liên Thanh Bách đã năm năm rồi cô ấy không gặp, ấn tượng có chút mơ hồ, tuy nhiên trong trí nhớ anh ấy hình như rất cao, sau đó khuôn mặt đỏ bừng.
Mạt Mạt nhỏ giọng nói: "Buổi tối tan học cậu vê nhà với tớ, tớ cho cậu xem ảnh anh trai tớ nhé. Tớ nói cho cậu biết, anh trai tớ tốt lắm đấy, nếu như cậu bỏ lỡ nhất định sẽ hối hận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận