Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1398. Nuôi Dưỡng 2

Chương 1398. Nuôi Dưỡng 2Chương 1398. Nuôi Dưỡng 2
Mạt Mạt đi theo đồng chí cảnh vệ vào phòng đón tiếp, đồng hương đang ngồi trong đó, Mạt Mạt nhìn mặt thì nhíu mày, cô không hề quen biết, đang muốn hỏi các người là ai.
Bà cụ oa khóc,'Mễ Mễ, bà là bà ngoại, Mễ Mễ đáng thương của bà."
Được rồi, giờ thì không cần hỏi nữa, Mạt Mạt cũng biết hai cụ già này là ai rồi.
Mễ Mễ mở to hai mắt, cả người lập tức rụt lại, tay Mễ Mễ run rẩy, Mat Mạt cảm nhận được nên ngăn bà cụ đang chạy tới.
Bà cụ dừng lại bước chân, không dám nhìn Mạt Mạt, ngược lại lại vẫy tay,"Mễ Mễ, không quen bà nữa rồi, nhanh tới bên cạnh bà ngoại."
Đáng tiếc, Mat Mạt nép sau người Mat Mat hai tay bám chặt lấy quần áo Mạt Mạt, đầu dán chặt vào quần áo của cô.
Cả người cô bé đang run rẩy.
Mạt Mạt đau lòng không thôi, nhưng sau đó thì tức giận bừng bừng, lạnh lùng nhìn bà cụ,"Tôi nhớ Mễ ME chỉ có cha, không có người thân nữa, bà rốt cuộc là ai?"
Bà cụ thay đổi nét mặt, cười cười,"Tôi, tôi thực sự là bà ngoại của Mễ Mễ, bà ngoại ruột, Mễ Mễ, sao cháu lại quên bà ngoại chứ, như thế là không được đâu." CotheMeMelairunray dữ dội, mặt Mat Mạt lại càng lạnh hơn, lạnh lùng nhìn bà cụ, bà cụ rụt cổ lại.
Mạt Mạt quỳ xuống, ôm cả người Mễ Mễ vào lòng,"Nói cho cô biết, đây có thật sự là bà ngoại không?”
Mễ Mễ nắm chặt hai tay thành nắm đấm, giống như đang cổ vũ bản thân, cuối cùng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào bà cụ, gào thật to,'Không phải, không phải bà ngoại, Mễ Mễ không có bà ngoại, các người đều là người xấu."
Nụ cười của bà cụ cứng ngắc, cười trừ với Mạt Mat"B6 còn nhỏ quá, lâu không gặp nên quên hết, đừng nghe lời trẻ con, chúng tôi thực sự là ông ngoại bà ngoại của Mễ Mễ."
Mễ Mễ gấp gáp, hai mắt đỏ hoe,'Cô ơi, Mễ Mễ không nói dối, cha ly hôn rồi, Mễ Mễ không có mẹ, càng không có ông ngoại bà ngoại muốn bán Mễ Mễ."
Mạt Mạt nghe thấy từ bán vô cùng chói tai,"Bọn họ muốn bán cháu?"
Mễ Mễ gật đầu,"Vâng, nói Mễ Mễ là con gái, nuôi cũng lãng phí cơm gạo, vừa hay có người mua nên muốn bán Mễ Mễ."
Trong đời Mạt Mạt hận nhất chính là kẻ bán trẻ con, đặc biệt còn là họ hàng của đứa bé, hoàn toàn là đẩy con nhà mình vào hố lửa, căn bản không xứng làm người.
Hai mắt Mạt Mạt đã đóng thành băng rồi,"Các người làm vậy là phạm pháp." Bà cụ ngẩn ra,"Sao gọi là phạm pháp, cô đừng dọa bà già này."
Mạt Mạt”"Bán trẻ con là phạm pháp, phải ngồi tù."
Mặt bà cụ trắng bệch, lắp ba lắp bắp,"Không phải bán không thành công sao, như vậy không phải là phạm pháp, chúng tôi không phạm pháp."
Mat Mạt hu một tiếng, ôm chặt lấy Mễ Mễ,"Các người sao tìm đến được đây?"
Đây chính là chỗ Mạt Mạt không hiểu, bà ngoại Mê Mễ sao có thể tìm đến đại viện.
Ánh mắt bà cụ lay động, Mạt Mạt kéo Mễ Mễ,"Bà không nói thì chúng tôi về đây, sau này đừng đến nữa."
Bà cụ gấp lên,"Ôi, sao lại đi rồi, được, được, tôi nói, chúng tôi ở cùng thôn với Lý Chính, Lý Chính không phải chết rồi sao, bộ đội có người đến làm thủ tục cho Mễ Mễ, chúng tôi nghe nói nên mới tìm đến đây"
Mat Mạt,"Sau đó thì sao?”
Bà cụ cười trừ,"Như vậy không phải Mạt Mạt vẫn còn có người thân sau, sao có thể để nhà cô nuôi được, chúng tôi đến đón Mễ Mễ về."
Mat Mạt nhìn khuôn mặt trắng bệch của Mễ Mễ, cô bế Mễ Mễ lên, cười lạnh một tiếng,"Tôi thấy các người đón Mễ Mễ là giả, vì tiền cứu trợ mới là thật!"
Bà cụ ngây ngẩn, chẳng ngờ bị người ta nói trúng tim đen, nhất thời ngây ra, ông cụ ho một tiếng, thâm măng bà cụ vô dụng, đích thân ra trận,"Cô gái, không thể nói như vậy, chúng tôi là người thân của Mễ Mễ, về tình về lý thì Mễ Mễ phải do chúng tôi nuôi dưỡng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận