Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 120. Tiền Bảo Châu không được tự nhiên 2

Chương 120. Tiền Bảo Châu không được tự nhiên 2Chương 120. Tiền Bảo Châu không được tự nhiên 2
Tiên Bảo Châu không được tự nhiên 2
Buổi sáng cả nhà vừa ăn sáng xong đã nghe thấy tiếng gõ cửa rầm rầm, Mạt Mat đứng dậy đi mở cửa.
"Tiền Bảo Châu, cậu đem mấy thứ này tới đây làm gì thế?"
Tiền Bảo Châu buông hai cái túi vải xuống: "Hôm qua tôi ăn cơm ở nhà cậu, cái này gọi là có qua có lại, không nói chuyện với cậu nữa, tôi phải đi qua nhà ông ngoại đây, tạm biệt nhé!”
Nói xong, Tiền Bảo Châu đạp xe bỏ chạy, giống như sợ Mạt Mạt đuổi theo.
Vẻ mặt Mạt Mạt phức tạp nhìn chằm chằm bóng lưng đang đi xa. Cô nhóc này biết nhà bọn họ có lòng tự trọng rất mạnh, lại sợ hôm nay tiếp khách không có thứ gì tốt nên ngày hôm qua mới mặt dày mày dạn muốn ở lại ăn cơm, cũng chỉ vì hôm nay có thể quang minh chính đại tặng đồ đến đây.
Liên Quốc Trung nhìn cái túi trong tay Mạt Mạt: "Ai thế?! Tại sao còn mang đồ đến tặng nữa?"
"Là Tiền Bảo Châu, cậu ấy sợ nhà chúng ta không có thứ tốt để tiếp khách nên ngày hôm qua nhất định phải ở lại ăn cơm, hôm nay lấy cớ đưa tới đây."
Trước đó Liên Quốc Trung còn nghĩ cô bé này ăn mặc quần áo rất tốt, vừa nhìn đã biết là con của nhà có tiền rồi, tại sao lại cứ nhất định phải ăn cơm ở nhà bọn họ chứ: "Người bạn mới này của con cũng không được tự nhiên cho lắm."
"Đúng vậy đấy ạ. Rõ ràng là suy nghĩ cho nhà chúng ta, thế mà cứ nhất định phải rẽ mấy vòng. Nếu như gặp người phản ứng chậm, căn bản không hiểu ý tứ của cậu ấy, làm không tốt còn làm tổn thương lòng tự trọng của người ta nữa, cho rằng cậu ấy ghét bỏ đồ ăn ngày hôm qua không tốt nên hôm nay mới cố ý đưa mấy thứ này tới đây!"
Liên Quốc Trung cười ha ha: "Cô bé này rất thú vị đấy."
Mạt Mạt mở túi vải, thịt xông khói, giăm bông, táo, gạo, hai hộp thịt bò đóng hộp, một túi đường.
Cặp song sinh cầm thịt bò đóng hộp: "Chị ơi, nhà họ làm gì vậy! Làm sao mà lại có thịt bò đóng hộp?"
"Cậu của cô ấy sống ở nước ngoài, trong nhà đều là trí thức cao cấp hết. Cha cô ấy là hiệu trưởng trường đại học y khoa."
Liên Quốc Trung nhíu mày: "Con xem có lúc nào thích hợp thì nhớ nhắc bạn học này một tiếng. Nhớ là phải khiêm tốn, nhất là mấy bữa nay tình hình đang sắp căng thẳng nữa."
Mat Mạt khẽ thở dài: "Con biết rồi, vậy mấy thứ này làm sao bây giờ?”
"Cứ để lại đó đi, con có trả lại thì bạn ấy cũng không nhận đâu, mà chúng ta còn có vẻ không phóng khoáng nữa."
"Vậy được rồi, để con mang ra phòng bếp sắp xếp lại một chút, hôm nay có thể thêm may món ăn nữa rồi."
Người nhà họ Khâu không lái xe, cả nhà đi bộ tới đây. Cả nhà rất khiêm tốn, ngay cả quần áo cũng là loại bình thường nhất, đi trên đường không hề gây ra sự chú ý nào.
Ông cụ Khâu và bà cụ Khâu ngồi xuống rồi nói: "Đã làm phiền rồi."
Liên Quốc Trung cười: "Xem hai bác nói kìa, hai bác thích Mạt Mạt như thế là phúc của Mạt Mạt rồi."
Hiểu biết của ông cụ Khâu đối với Liên Quốc Trung hoàn toàn là trên tư liệu. Lúc này gặp mặt trực tiếp, hài lòng gật đầu, Liên Quốc Trung có chính khí, cũng có khôn khéo, khó trách giáo dục mấy đứa con cũng không tệ.
Ông cụ Khâu bắt đầu giới thiệu người nhà của mình, Trương Ngọc Linh thì cả nhà Mạt Mạt đều quen thuộc. Khâu Văn Trạch thì là lần đầu tiên được gặp, Khâu Văn Trạch và Liên Quốc Trung bắt tay: "Hôm qua mới gặp mặt thôi, hôm nay chính thức đến nhà thăm hỏi."
"Quá khách sáo rồi, mời anh ngồi."
Năm đứa nhóc nhà họ Khâu thì nhìn cặp song sinh, kích động vô cùng. Đây là lần đầu tiên chúng nó ngoại trừ mình ra, được nhìn thấy một cặp song sinh khác. Vậy nên chúng nó vây quanh cặp song sinh đi vòng vòng.
Trương Ngọc Linh giúp đỡ mang lễ vật vào trong phòng bếp, Điền Tình ngại ngùng nói: "Mọi người quá khách sáo rôi, tại sao lại mang nhiêu đồ đến như vậy chứ?"
"Khách sáo cái gì, sau này đều là người nhà mình cả. Văn Trạch làm giám đốc cũng có chút tác dụng, không phải thứ gì tốt gì đâu, mọi người đừng ghét bỏ là tốt rồi."
Mạt Mạt đẩy tay: "Mẹ, dì Trương đi ra ngoài trước đi, ở đây giao cho con là được rồi mà."
Trương Ngọc Linh muốn ở lại, Điền Tình lại lôi kéo không nhường: "Chị đến nhà làm khách, làm sao có thể để cho chị giúp được. Phòng bếp cứ giao cho Mạt Mạt đi, chúng ta đi ra ngoài."
Trương Ngọc Linh cười: "Vậy được rồi, vẫn nghe nói Mạt Mạt nấu cơm ngon lắm, hôm nay tôi phải nếm thử thật kỹ mới được."
Mạt Mạt vừa mới bắt tay vào chuẩn bị nấu cơm, Thanh Nghĩa chạy vào, vẻ mặt vô cùng cổ quái: "Chị ơi, ở ngoài cửa có một người bộ đội, nói là có thư của chị. Em nói mang vào cho chị mà anh ấy cũng không cho, nói nhất định phải tự mình đưa đến tay chị mới được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận