Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1325. Đâm chọt lẫn nhau 1

Chương 1325. Đâm chọt lẫn nhau 1Chương 1325. Đâm chọt lẫn nhau 1
Đâm chọt lẫn nhau 1
Mạt Mạt tiến gần vài bước, nhìn thấy hoa văn trên bộ đồ vest, liền nhớ ra đó là đồ vest của Kỳ Dung, sở thích của con người này cũng rất đặc biệt, Mạt Mạt gặp qua mấy lần đều mặc bộ đồ vest giống nhau, nếu không phải bộ đồ đến một nếp nhăn cũng không có thì Mạt Mạt cũng nghi ngờ cái tên này chỉ có một bộ trang phục thôi.
Từ Lị thấy sắc mặt Mạt Mạt đột nhiên trở nên khó coi nên de dặt hỏi: "Mạt Mạt, chị làm sao vậy?"
Mạt Mạt nói với mình phải kiềm chế, nhưng vừa mở miệng thì âm thanh đã đề cao lên mấy âm vực: "Em hỏi chị bị làm sao hả, chị đang hỏi bị làm sao đó, chẳng phải chị đã từng nói con người Kỳ Dung rất nguy hiểm, sao em vẫn còn liên lạc với anh ta vậy hả?"
Từ Lị giữ chặt cái áo vest, run rẩy, vô thức siết chặt cái áo: "Cái đó, em không có liên lạc với anh ta, anh ta đã tình cờ cứu em, đúng vậy, chính là tình cờ cứu mạng em."
Mạt Mạt cầm vạt áo vest, tối sâm mặt lại: "Em còn định gạt chị hả?"
Từ Lị lắp bắp nói: "Không có, em, em không có gạt chị."
Khuôn mặt Mạt Mạt tối đen như mực: "Kỳ Dung ở đặc khu, bây giờ trời cũng sắp tối rồi, anh ta bị bệnh hay sao mà đến thành phổ Z đi dạo?”
Từ Lị: ".."
Mạt Mạt: "Còn nữa, em quên mất bây giờ là thời đại gì roi hả? Em có từng thấy người phụ nữ độc thân nào dám to gan mặc đồ của đàn ông hay không!"
Đây mới là điều khiến Mạt Mạt không thể hạ hỏa, Từ Lị chưa kết hôn, không có hẹn hò, lại còn làm việc trong đơn vị, người ta mà nhìn thấy Từ Lị mặc bộ đồ này đi vào ký túc xá đơn vị thì chuyện này lan truyền ra, con bé Từ Lị phải đối mặt với lời đồn không nói, sau này làm sao lấy chồng đây!
Mat Mạt vừa nhớ tới lời của cha Từ Li thì tức giận đến mức muốn xì khói, con bé này nhìn thì giống như con khỉ, nhưng thật ra lại là đồ ngốc nghếch, chả trách cha Từ không yên tâm, quả nhiên là không ai biết tính con ngoài cha, câu nói này quá đúng.
Khuôn mặt Từ Lị tái xanh đi, lúc này mới phản ứng lại, sau đó mới sợ hãi giải thích: "Em, đồ của em bị rách, anh ta cũng chỉ sợ em bị người ta hiểu lâm."
Mạt Mạt thấy xung quanh không có người, cô kéo Từ Lị lại, nhìn quần áo của cô ấy, đau đầu, chỉ phần cánh tay bị xé rách thôi, đâu phải là bị lộ sau lưng: "Cái này gọi là quần áo rách hả?"
Từ Lị ấp a ấp úng, cuối cùng Mạt Mạt cũng hiểu ra rồi, con bé Từ Lị này mặc dù rất phòng bị người xa lạ, nhưng đối với người đã bước vào trái tìm cô ấy thì chính là đồ ngốc nghếch, không có một chút phòng bị nào cả. Mạt Mạt trở nên cảnh giác, Mạt Mạt sẽ không nảy sinh tình ý với Kỳ Dung chứt
Mạt Mạt nghiến răng, cô trở nên nghiêm khắc: "Kỳ Dung có chỗ nào tốt chứ, mặt mũi thì không đẹp trai, vừa lăng nhăng vừa dẻo miệng, tuổi lại già, tính tình thì nóng nảy, qua thêm vài năm nữa thì có thể biến thành cha của em rồi."
Từ Lị mở to miệng ngạc nhiên, cô biết miệng của Mạt Mạt rất lợi hại, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy nghe thấy Mạt Mạt chửi người như vậy.
Mạt Mạt nói muốn nói thêm, Kỳ Dung không biết xuất hiện từ lúc nào, khóe môi cứ không ngừng chuyển động.
Kỳ Dung là không yên tâm để Từ Lị về nhà một mình nên cứ đi theo ở phía sau, lẽ ra sắp đi rồi, khi nhìn thấy Liên Mạt Mạt lại muốn hỏi thử có thể gặp Trang Triều Dương hay không, kết quả thì lại nghe thấy những lời lẽ tổn thương như vậy.
Mạt Mạt rất tức giận, giật cái đồ vest ném trả Kỳ Dung: "Đi nhanh lên, quần áo trả lại anh, sau này đừng có đến gặp Từ Lị nữa."
Kỳ Dung đón lấy bộ đồ vest, nở nụ cười ngặt nghẽo: "Bà Trang, cô đâu phải mẹ của tôi, tại sao tôi phải nghe lời cô chứ."
Kỳ Dung ngập ngừng một lúc và bình luận vê Mạt Mạt: "À, mẹ của tôi cũng không già dặn như bà Trang."
Mạt Mạt kiểu ái chà chết tiệt, Kỳ Dung đang châm biếm cô sao? Ý nói trông cô già sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận