Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 380. Có quay ve không 2

Chương 380. Có quay ve không 2Chương 380. Có quay ve không 2
Có quay về không 2
Ngày hôm qua lúc ông ngoại muốn tặng lễ gặp mặt thật sự lúng túng, lật cả một vòng nhưng ngoại trừ món quà dành dụm cho mẹ ra thì thứ còn lại có giá trị nhất chính là sổ tiết kiệm. Nhưng trong sổ tiết kiệm thật sự không có bao nhiêu tiền, chỉ có hơn một ngàn đồng.
Lương của ông ngoại rất cao, mỗi tháng phải có một trăm tám mươi đồng, nhưng ông ngoại lại dùng phần lớn số tiền này đi giúp đỡ những cựu chiến binh gặp khó khăn, trong sổ tiết kiệm chỉ còn lại chừng này.
Cuối cùng Điền Tình nói: "Bọn nhỏ đều đã lớn cả rồi, không cần lễ gặp mặt đâu ạ."
Khi đó Miêu Chí mới thôi không lục lọi nữa, nhưng lại hạ quyết tâm sau này phải tiết kiệm thêm một chút tiền.
Trước đó Mạt Mạt sùng bái cha mình, nay lại sùng bái thêm ông ngoại nữa.
Buổi trưa Mạt Mạt làm bánh trứng gà, trong nhà không còn rau, Mạt Mạt lấy từ trong không gian ra cũng không tiện nên lấy ớt phơi nắng lúc trước, xào một đĩa thịt khô rồi lại múc thêm một đĩa dưa muối nhỏ.
Trang Triều Dương trở về, Mạt Mạt kể cho anh nghe chuyện La Tiểu Quyên đến nhà, Trang Triều Dương nói: "Hôm nay Khổng A Kiệt còn chờ anh cùng về nữa, rõ ràng là đang có ý lấy lòng chúng tal Nói như vậy, hóa ra anh còn đang mượn ánh sáng của vợ anh rồi."
Mạt Mạt kinh ngạc: "Anh ta không còn ngáng chân anh nữa à?”
Trang Triều Dương bật cười: "Bây giờ thì anh ta không dám đâu. Khổng Á Kiệt là người biết xem thời thế nhất, anh ta leo đến chức vụ hiện tại cũng không dễ dàng rồi. Mặc dù đôi khi anh hơi chướng mắt anh ta, nhưng mà không thể không thừa nhận đây chính là đạo lý sinh tôn của anh ta. Đôi khi anh còn rất bội phục cách đối nhân xử thế của anh ta nữa, cực kỳ khéo đưa đẩy."
Đột nhiên Mạt Mạt thầm vui vẻ: "Chắc là Khổng Á Kiệt không biết anh rể phải không? Nếu biết thì trước kia nhất định anh ta sẽ không ngáng chân anh đâu.”
Trang Triều Dương nói: "Anh ta không biết, cũng chính bởi phần lớn mọi người không biết nên anh mới được an toàn."
Mạt Mạt nghĩ cũng đúng, cũng may mà không có nhiều người biết chuyện này. Xem ra kiếp trước bởi vì anh đi học trường quân đội nên mới bị bại lộ.
Mạt Mạt hỏi: "Khi nào sẽ diễn tập vậy, đã chuẩn bị cả thời gian dài như vậy rồi mà."
Trang Triều Dương nói: "Một tuần nữa."
Mạt Mạt nói: "Vậy chẳng phải tối nay ông ngoại sẽ trở về à?" Trang Trieu Dương gật đâu: "Ư, ông ngoại có thể rảnh rỗi được một ngày rưỡi đã là tối đa rồi."
"Vậy để tối nay em làm một ít đồ ăn ngon cho ông ngoại bồi bổ, trong nhà có sẵn nấm, em sẽ làm gà hầm nấm."
"Được, nghe theo em."
Trang Triều Dương vừa đi, Tề Hồng liền đến: "Tôi thấy Trang Triều Dương mới biết cô ở nhà đấy, không phải hôm qua cô muốn về nhà à? Sao lại quay lại rồi?"
Mat Mat cầm một nắm nho khô bước ra nói: "Hôm qua đúng lúc cha mẹ tôi đến thăm tôi, vậy nên không cần về nhà nữa. Hôm nay cha mẹ với ông ngoại trở về thành phố, tôi đang có thai đi đường xóc nảy cũng không yên tâm, vậy nên không về cùng với bọn họ."
"Quả thật cô phải cẩn thận đấy, nhất là ba tháng này."
"Tôi biết rồi."
Te Hồng ăn một quả nho khô: "Nếu sớm biết cô ở nhà thì sáng nay tôi đã tới rồi, sáng nay tôi nghẹn cả một bụng rồi đấy."
"Cô không đi tìm chị Vương à?”
Tề Hồng lắc đầu: "Chị Vương còn bận tổng vệ sinh mà.”
Mạt Mạt cười: "Cô cũng có thể tự tìm việc quét dọn cho mình mà."
Tề Hồng bĩu môi: "Ghế nhà tôi lau đến tróc hết sơn ra rồi, cô còn bảo tôi quét dọn nữa à. Tôi nói cho cô biết nhé, trước khi quen biết cô thì mỗi ngày tôi đều quét dọn vệ sinh hết đấy."
Mat Mạt: "...
Te Hồng đột nhiên nghĩ đến khuôn mặt như đầu heo của Cảnh Tinh Tinh, nở nụ cười: "Tôi kể cho cô nghe này, sáng nay tôi có nhìn thấy Cảnh Tinh Tinh đấy. Gương mặt sưng phù lên che hết cả mắt, trong tay còn xách một cái túi ôm đầu chạy ra ngoài."
Mạt Mạt: "Cô ta xách theo túi à?”
"Đúng thế, ở khu nhà này đang bàn tán xôn xao chuyện của cô ta. Trước kia cô ta khinh thường mấy người vợ quân nhân đến từ nông thôn, không đúng, hầu như cô ta không để ai vào mắt hết, cho nên đắc tội không ít người. Trước kia mọi người vì nể mặt ông cụ Miêu mới tránh né cô ta, bây giờ thì lời nói dối của Cảnh Tinh Tinh bị vạch trần rồi, không còn ai sợ cô ta nữa. Người nào lợi hại một chút thì chặn đường đánh cô ta một trận để trút giận, người không lợi hại thì chửi mắng mấy câu. Hôm nay tôi ra ngoài đi dạo một vòng, nghe không ít lời mắng chửi đấy"
Mạt Mạt: "Khó trách cô ta muốn trốn, nếu không trốn thì mấy người kia còn không xử đẹp cô ta luôn à? Liệu lần này cô ta đi rồi có trở vê nữa không nhỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận