Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1305. Rơi xuống nước 1

Chương 1305. Rơi xuống nước 1Chương 1305. Rơi xuống nước 1
Mạt Mạt chạy đi chạy lại mua rượu hai lần, mua mười bình, mới dừng lại.
Người trong cửa hàng thật sự rất nhiều, như thể là các món đồ trong cửa hàng không cần tiền vậy, cầm lấy đồ là đi thanh toán.
Từ khi các loại phiếu dần dần rời khỏi thị trường, sức mua sắm của mọi người càng lúc càng cao.
Trong nhà Mạt Mạt không thiếu gì, sợ người kích động va phải bọn nhỏ, bế Thất Cân kéo An An ra ngoài đợi chị Vương.
Thất Cân ra khỏi cửa hàng, thở ra một hơi, bộ dạng nhỏ bé rất khiến người yêu thích.
Mạt Mạt bị chọc phát cười: "Thở phào nhẹ nhõm hả?"
Thất Cân ôm cổ của mẹ: "Doạ người."
Mạt Mạt nghe tiếng kêu gọi trong siêu thị, quả thực hù doạ người khác: "Chúng ta lên xe đợi."
Thất Cân: "Vâng."
Bởi vì Tùng Nhân và An An đã khai giảng rồi, Thất Cân không còn như trước đây mỗi ngày đều trở về, có lúc vài ngày mới vê một lần.
Đứa nhỏ Thất Cân này, trước kia còn dính cha, bây giờ thì tốt rồi, cha cũng không dính nữa, quá độc lập rồi.
Lần đầu tiên Thất Cân ba ngày chưa về, mỗi buổi tôi Mạt Mạt đều sẽ gọi điện thoại, nhưng thăng nhóc này về thì sẽ: "Mẹ, con không khóc."
Sau đó thì không có sau đó nữa, trong lòng Mạt Mạt khỏi phải nói buồn rầu biết bao nhiêu.
Mạt Mạt nhìn Thất Cân càng ngày càng hiểu chuyện, nghĩ đến mẹ nuôi nói, ông cụ Khâu vô cùng thích Thất Cân, tự mình dạy Thất Cân.
Mạt Mạt đang nghĩ ngợi, hai tay Vương Thanh xách đầy đồ trở về, bỏ vào trong cốp sau, bảo Mạt Mạt đợi cô ấy chút nữa, cô ấy còn mấy thứ chưa mua.
Mạt Mạt: "Chị cứ từ từ mà mua, bọn em không vội."
Vương Thanh cũng không dám mua từ từ, ngoài miệng đồng ý với Mạt Mạt, nhưng bước chân lại đi nhanh hơn.
Vương Thanh thật sự mua không ít đồ, cả cốp phía sau đều là đồ, đại đa số là đồ dùng, ngồi lên xe, Vương Thanh lau mồ hôi trên cổ: "Mua đủ rồi, chúng ta trở về thôi!"
Mạt Mạt: "Vâng."
Mạt Mạt đưa Vương Thanh về nhà, Vương Thanh móc tiền ra đưa cho Mạt Mạt, chuyện này đã nói xong rồi, Mạt Mạt nhận lấy, giúp đỡ Vương Thanh xách đồ vào rồi mới về nhà.
Mạt Mạt bày rượu xong, bảo An An dẫn Thất Cân đi chơi, cô phải tổng vệ sinh.
Mạt Mạt khuân đồ ra sân, trong sân không chỉ có An An và Thất Cân, còn có hai cô bé nhà bên cạnh.
Hai cô bé lần đầu tiên tới, rất cẩn thận, lắp ba lắp bắp: "Bà, bà Liên."
Mạt Mạt thấy trong đáy mắt hai đứa bé không còn sự sợ hãi sâu sắc như vậy nữa, đi học ở khu vực thành thị là đúng, cười hiền lành: "Ai, bà Liên lấy hoa quả cho các cháu nhé!”
Hai cô bé đã có lần mở miệng đầu tiên, lần thứ hai sẽ tự nhiên hơn nhiều: "Cảm ơn bà Liên."
Mạt Mạt bưng hoa quả đi ra, bốn đứa trẻ ngồi cùng một chỗ, khuôn mặt nhỏ của Thất Cân lạnh lùng, nếu không có An An lôi kéo, Thất Cân nhất định vào nhà rồi.
Mạt Mạt nghe An An kể chuyện xưa cho hai cô bé, đứa nhỏ An An này, thật là có kiên nhẫn, một bé trai ấm áp, cũng không biết sau này sẽ lấy một người vợ như thế nào về.
Mạt Mạt thu dọn nhà cửa được một nửa, Tiết Nhã lảo đảo nghiêng ngả chạy tới, vừa há miệng đã khóc, trong lòng Mạt Mạt hơi hồi hộp một chút: "Chị dâu, đã có chuyện gì xảy ra, chị từ từ nói."
Tiết Nhã hoảng sợ mất cả hồn phách, dùng sức véo chính mình rồi mới run rẩy mở miệng: "Mạt Mạt, chị xin em dẫn chị đến bệnh viện ở thị trấn Liên Hoa."
Mạt Mạt vừa muốn hỏi làm sao vậy, điện thoại nhà vang lên, Tiết Nhã kéo Mạt Mạt: "Không cần nghe, nhất định là Tùng Nhân gọi về, vừa rồi Tùng Nhân gọi điện thoại cho chị, nói là Dương Lâm ở bệnh viện."
Mạt Mạt lau tay: "Chị đừng khóc, em đưa chị đi."
Tiết Nhã lau nước mắt: "Được, chị không khóc, Dương Lâm nhất định không có chuyện gì, chị không khóc."
Mạt Mạt cởi quần áo bẩn trên người, cầm theo túi, nói với An An: "An An có thể chăm sóc tốt cho em trai và em gái đúng không?"
An An: "Mẹ, con có thể."
Bạn cần đăng nhập để bình luận