Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1736. -

Chương 1736. -Chương 1736. -
Nhà Mat Mạt có Giai Giai, Thất Cân trải qua cuộc sống gà bay chó chạy, trong nhà có một con cáo mập, không ngừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của cậu bé.
Sau đó Thất Cân không phát hiện ra, cậu bé càng ngày càng nhượng bộ, Giai Giai ăn để thừa cơm, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, không thể lãng phí lương thực, sau đó Thất Cân ăn.
Mạt Mạt nhìn thấy rõ ràng nhất, cô bé cố ý, cố ý trêu chọc Thất Cân!
Lúc Mạt Mạt dẫn cô bé đi làm, đã âm thầm hỏi cô bé, cô bé nói, anh nhỏ nên hoạt bát hơn một chút mới đúng, trẻ con phải có dáng vẻ của trẻ con, ông nội nói, trẻ con thì phải vui chơi giải trí, đây mới là trẻ con.
Từ đó Mạt Mạt không quan tâm nữa, dù sao đứa bé lanh lợi này có tính toán!
Chớp mắt đã đến tháng mười một, nhưng ông cụ Cát còn có ý chưa dẫn cô bé về, mỗi lần gọi điện thoại tới, đều là trong nhà bận rộn, còn chưa xử lý xong.
Mạt Mạt còn lâu mới tin, thật sự coi cô là kẻ ngốc à, còn không phải mỗi ngày cô bé đều gọi điện thoại vê nhà, mỗi ngày đều nói chuyện đi theo Thất Cân, tâm tư nhà họ Cát sống lại.
Mat Mạt hầm hu dự định của ông cụ Cát lộ ra rất rõ ràng, không chút nào che giầu, thật đúng là khien cho người ta không phản cảm nổi, Mạt Mạt nhìn Giai Giai vui vẻ, khóe miệng cong lên, ông cụ Cát chúng ta sẽ đấu với nhau.
Tháng mười một thời tiết lạnh, thấy lại sắp đến thời gian nghỉ rồi, Mạt Mạt bắt đầu nhớ thương bọn nhỏ, hy vọng hôm nay bọn nhỏ đều có thể về nhà.
Mạt Mạt đang nghĩ ngợi, nhận được điện thoại của Mễ Mễ: "Mẹ nuôi, tháng mười hai con về nước."
"Về nước, thật à?"
"Vâng, con tham gia thi đấu, thi đấu xong thì về thẳng nước, con được nghỉ một tháng!"
Mễ Mễ vui vẻ, cô bé đi ra nước ngoài chưa từng quay về nhà, cuối cùng có thể về nhà rồi, cô bé nhớ nhà, đúng, chính là nhà.
Mạt Mạt cũng nhớ con gái rồi: "Được, được, đến lúc đó mẹ đi đón con."
Mễ Mễ nói: "Phải rồi, mẹ nuôi, lần thi đấu này có phát sóng, mẹ có thể ở trong nước nhìn thấy con."
"Thật sao, Mễ Mễ thật lợi hại."
Bây giờ có thể ở trên phát sóng, vậy thì chính là cuộc thi hết sức quan trọng, dù sao Mạt Mạt cũng không hiểu, thế nhưng biết là cuộc thi lớn.
Mễ Mễ đỏ mặt: "Con không lợi hại, nhưng đợi sau này con nhất định lợi hại."
Mễ Mễ bây giờ đã tự tin nhiều hơn, cô bé muốn leo lên võ đài của thế giới, muốn làm cho tổ quốc vẻ vang, muốn ở trên võ đài của thế giới chiến thắng nhận được vinh dự.
Mạt Mạt cúp điện thoại, lòng tràn đầy vui vẻ, Mễ Mễ sắp trở về rồi, còn có thể nhìn thấy Mễ Mễ trên ti VÌ.
Mạt Mạt cầm điện thoại lên, lần lượt nói cho họ hàng biết, được rồi, Mạt Mạt cũng là người rất phàm tục, con gái ưu tú, cô cũng muốn khoe khoang một chút!
Sau đó những người bạn bè thân thiết với Mạt Mạt đều biết, người trong đại viện cũng biết, Mạt Mạt cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới Mễ Mễ có thể đoạt giải hay không, trong lòng Mạt Mạt, có thể leo lên sân khấu thi đấu, Mễ Mễ cũng đã thành công rồi.
Tôn Nhuy biết, cố ý đến tìm Mạt Mạt, Mạt Mạt nói: "Cô là người rất bận rộn, không có việc gì thì không lên điện tam bảo, vậy mà trong trăm công ngàn việc tới nhà của tôi, nói đi, lại có chuyện gì?"
Tôn Nhuy ngồi gần hơn chút về phía Mạt Mạt: "Mễ Mễ của nhà chúng ta sắp lên sân khấu của thế giới rồi, chị xem xem, trở về tham gia tiết mục của công ty chúng em thì thế nào?"
Mạt Mạt từ chối: "Không được tốt lắm, cô nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, Mễ Mễ sẽ không đi tham gia."
"Chị dâu, sao chị lại từ chối nhanh vậy chứ! Chị cứ nghe trước một chút em nói chính là tiết mục gì đã!"
Mạt Mạt nhướng mày: "Nói đi, tôi nghe."
"Lần này là tiết mục tuyển chọn người tài âm nhạc, người tài trên các phương diện deu có, con bé Mễ Mễ này nếu như có thể đoạt giải, cũng được lên truyền hình và lên báo rồi, em suy nghĩ, Mễ Mễ tới tham gia, so sánh với bất kỳ sự tuyên truyền nào cũng phù hợp hơn.”
Mạt Mạt: "Tôi phát hiện, từ khi cô chuyên tâm quản lý công ty, đầu óc cô càng ngày càng linh hoạt đói"
"Đầu óc không linh hoạt không được, hai năm này cạnh tranh kịch liệt!"
Điểm này Mạt Mạt công nhận, từ khi công ty của Tôn Nhuy đi đầu, có tiền lệ rồi, đầu óc cũng linh hoạt, đầu óc của mọi người cũng linh hoạt, ý tưởng lại có thêm, nửa non năm nay, hoạt động rất nhiều.
Tiết mục trên ti vi bây giờ, nhiều hơn không ít, cũng không tiếp tục là mỗi ngày đều ôm lấy phim truyền hình nữa.
Tôn Nhuy chờ đợi nhìn Mạt Mạt, Mạt Mạt xua tay: "Đứa nhỏ Mễ Mễ này, cô cũng biết, nó sẽ không đi."
Tôn Nhuy: "Chị đồng ý, Mễ Mễ sẽ đồng ý!"
Chính là bởi vì biết tính cách của Mễ Mễ, cho nên Tôn Nhuy mới đến tìm Mạt Mạt.
Ở chỗ Mạt Mạt là nói không thông, cô sẽ không quyết định thay bọn nhỏ bất kỳ chuyện gì, Tôn Nhuy xì một tiếng, được rồi, xem ra chỉ có thể chờ đợi Mễ Mễ trở về.
Tôn Nhuy lại bày tỏ sự cảm khái: "Tiểu Khả nếu như có thiên phú của Mễ Mễ thì tốt biết bao nhiêu, toàn năng!"
Mạt Mạt: "Cô đừng tham lam, thiên phú của Tiểu Khả ở trên phương diện vũ đạo cũng không tệ, huống chi thiên phú của con bé là diễn kịch, Tiểu Khả đã rất ưu tú."
Tôn Nhuy nghĩ đến con gái, nụ cười trên khóe miệng không khép lại được: "Ai da, em cũng không nghĩ đến, Tiểu Khả diễn tốt như vậy, em đơn giản quá có mắt nhìn, nhiều đứa nhỏ như vậy, liếc một chút nhất định là Tiểu Khả."
Mạt Mạt không muốn vạch trần Tôn Nhuy, để cho Tôn Nhuy tự mình đắc ý, hiện tại Tôn Nhuy cũng là sẵn lòng khoe khoang, con gái tôi tốt bao nhiêu, con gái tôi thế nào.
Tôn Nhuy còn đang tính toán những điểm ưu tú của Tiểu Khả, Giai Giai vừa rồi đang chơi 6 nơi xa lạch bạch chạy tới: "Dì ơi, cháu có thể tham gia hay không!"
Tôn Nhuy vuốt ve gương mặt của Giai Giai: "Cháu mới bao nhiêu tuổi đã muốn tham gia, cháu có thể nghe hiểu dì nói là cái gì không?"
Giai Giai kéo Thất Cân: "Cháu nghe không hiểu, có anh giải thích, vừa rồi anh nói cho cháu biết, chính là các bạn nhỏ tham gia tiết mục, cháu cũng muốn lên sân khấu."
Tôn Nhuy nhìn Thất Cân đang đen mặt, cười càng mừng hơn, đùa với Giai Giai: "Cháu có tài nghệ gì!"
Giai Giai bẻ ngón tay: "Tài nghệ là cái gì?" Tôn Nhuy giải thích: "Chính là cháu am hiểu cái gì?"
Giai Giai lộ ra răng mèo, hai mắt đều híp thành thành một đường: "Có ạ, Giai Giai có, miệng của cháu, cháu nhắm mắt lại ăn món gì đó chính là món ăn ngon."
Mạt Mạt bị sặc, Tôn Nhuy cười ngã xuống trên ghế sofa, Thất Cân che mặt, mất mặt quá, mất mặt chết cả người cậu bé rồi.
Thất Cân bịt miệng Giai Giai, ngây ngẩn cả người, mất mặt cũng là bản thân Giai Giai, làm sao còn nhắc đến cậu bé, Giai Giai mất mặt hay không, không liên quan tới cậu bé!
Sau đó Thất Cân buông tay ra, Giai Giai u oán nhìn chằm chằm anh nhỏ: "Anh nhỏ, đây không tính là tài nghệ sao?”
Thất Cân nghiêm mặt đáng ghét: "Không tính, nghĩ lại cái khác."
Khuôn mặt nhỏ của Giai Giai đã thành bánh bao rồi, Tôn Nhuy cười đủ rồi nhắc nhở: "Ví dụ như, ca hát, khiêu vũ gì đó? Hoặc là biết giọng điệu gì đó?"
Biểu cảm của Giai Giai sáng lên: "Cháu biết, cháu biết, cháu biết ca hát."
Mạt Mạt cũng tò mò: "Vậy thì hát một đoạn."
Giai Giai uống nước trước, sau đó đứng ngay ngắn, hít vào mấy hơi thở, mới mở miệng, Mạt Mạt ngây ngẩn cả người, Thất Cân thiếu chút ngã sấp xuống, Tôn Nhuy cười sắp ngã ra khỏi ghế sofa rồi. Mà Giai Giai lại còn có thể hát tiếp, còn là dân ca, không có giai điệu không nói, giọng còn kỳ quái, chủ yếu nhất biểu cảm còn vô cùng đúng chỗ, Mạt Mạt chỉ thấy một khuôn mặt bánh bao, một lúc thành nhiều chiếc bánh bao, một lúc thành bánh bao lớn.
Giai Giai hát xong, còn đang chờ lời bình luận, Mạt Mạt đã tử trận, đầu cô đau.
Tôn Nhuy vẫn còn cười, mặt Thất Cân đã sắp đen như lọ mực rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận