Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 689.Thong Cam 1

Chuong 689.Thong Cam 1Chuong 689.Thong Cam 1
Mat Mat ra khỏi ga tàu, chưa đi được bao xa, phía trước đang có hai vợ chồng cãi nhau, con khóc cũng không có ai để ý, cãi nhau cực kì hăng.
Giọng nói của người phụ nữ tràn ngập ngữ khí chán ngấy, Ly hôn thì ly hôn, Hứa Thành, tôi nói cho anh biết, tôi đã chán ngấy ở cùng anh rồi, anh còn tưởng rằng anh là đại đội trưởng ngon lành sao, giỜờ anh chỉ là một thằng công nhân, bà đây đã sớm chán ngấy anh rồi."
Mạt Mạt vốn muốn đi, nghe thấy câu này thì quay đầu lại nhìn, nhìn kĩ một lúc lâu mới nhận ra Hà Liễu và Hứa Thành.
Hứa Thành mặc quần áo công nhân hơi bẩn, tay dắt một bé gái, trán chằng chịt nếp nhăn.
Hà Liễu đã chẳng còn xinh đẹp dịu dàng như trước, eo bự ra không ít, giờ giống y như một ả đàn bà chanh chua, tay chống nạnh chỉ vào mũi Hứa Thành mà mắng.
Hà Liễu thống hận cuộc sống hiện tại, nhiều năm như vậy chồng nghĩ tới người phụ nữ khác, nhà chồng không coi cô ta ra øì, cô ta hối hận, cô ta sao lại nhung nhớ chồng người khác, nếu ngày xưa cô ta ngoan ngoãn thì nhất định lấy được tấm chồng không tệ, nhưng đáng tiếc thế giới này không có thuốc hối hận.
Mắt Hứa Thành không chút dậy sóng, có thể thấy đã quá quen thuộc rồi, những năm qua chưa từng ngưng cãi vã, lạnh lùng nhìn Hà Liêu, kéo con gái đang khóc và cầm theo vé tàu mới mua xoay người rời đi.
Hà Liễu tức đến dậm chân, nhưng cô ta cũng chẳng giỏi giang gì, cô ta không dám ly hôn, chỉ có thể oán hận đuổi theo.
Mạt Mạt thu hồi lại ánh mắt, Hứa Thành và Hà Liễu sẽ tiếp tục dây dưa cả đời.
Tùng Nhân dam chân,Mẹ ơi, nhanh về đi, trời lạnh quá rồi."
"Được."
Mạt Mạt đưa con về nhà, đi tìm len, cô muốn móc khăn phủ ghế sô pha và bàn trà, những thứ trước đó thì để cho Tùng Nhân rồi, khăn phủ móc xong rồi, Mạt Mạt bắt đầu làm ga giường với vỏ chăn, nhà mới đồ mới, Mạt Mạt định thay hết một lượt.
Tùng Nhân nhìn ga giường mẹ mới làm xong được xếp ngay ngắn, mẹ lại đang tiếp tục làm cái tiếp theo, thở dài nói: "Mẹ sợ mình nhớ cha nên muốn làm mình trở nên bận rộn!"
Miêu Chí cười vui,"Nhóc con cái này cũng hiểu?"
Tùng Nhân cười toét miệng,"Cháu nghe cậu nói, giờ cậu đang ra sức học hành, cậu nói với cháu rằng nhớ mong đau khổ lắm."
Miêu Chí biết, Tùng Nhân đang nói tới Thanh Xuyên, lông mày ông cụ khẽ nhếch, ngày xưa nếu không phải do ông ngăn thì thằng nhóc Thanh Xuyên cũng có thể đi thủ đô. Mat Mat bận rộn cho đến gân Tết mới rảnh tay, gấp xong ga giường vỏ chăn, bắt đầu chuẩn bị đồ ăn ăn Tết.
Tuy chỉ có Mạt Mạt về nhà ăn Tết, nhưng có không ít trẻ con nên Tết vô cùng nhộn nhịp náo nhiệt.
Tết năm 76 cực kì náo nhiệt, ngày 30 Tết bắt đầu đốt pháo cho đến tận mùng 7 Tết.
Còn Mạt Mạt cũng phải rời đi, Liên Quốc Trung tiễn con gái lên tàu, giúp con gái sắp xếp hành lý, xác nhận không có vấn đề gì nữa mới đi xuống.
Mạt Mạt trùng sinh trở lại hơn mười năm, lần đầu tiên cô chính thức rời khỏi Dương Thành, nhìn cha mẹ bên ngoài tàu, nước mắt của Mạt Mạt không kìm được mà rơi xuống.
Liên Quốc Trung cực kì đau lòng, tuy con gái đã làm mẹ rồi, nhưng trong mắt ông vẫn là một đứa trẻ con, ông hét lớn: "Khóc cái gì, đợi bọn con ổn định xong xuôi thì cha với mẹ con đi thăm."
Mạt Mạt biết cha đang an ủi cô, ông ngoại bà ngoại sức khỏe không tốt, tuổi tác hai người cũng lớn rồi, cha mẹ không thể rời khỏi Dương Thành.
Mạt Mạt lau nước mắt,"Mùa hè con dẫn tụi trẻ con về."
Liên Quốc Trung vui vẻ,"Được, được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận