Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1795. -

Chương 1795. -Chương 1795. -
Trang Triều Dương trả lời nhanh gọn: "Được, ngày mai chúng ta qua đó, anh sẽ xin nghỉ phép một ngày, em thấy thế nào?"
Tất nhiên là tốt rồi, dưới đáy mắt Mạt Mạt hiện ra sự bất ngờ: "Chẳng phải ngày phép của anh lần trước đã dùng hết rồi sao? Vẫn có thể xin phép sao?"
Trang Triều Dương cười nói: "Bà xã, chúng ta đã trở về một thời gian rồi đó."
"Coi não em kìa, em đã bận bù đầu, cứ quyết định vậy đi, ngày mai chúng ta qua đó thăm hỏi."
"Lần nào ông cụ Cát đến cũng mang theo đồ, chúng ta qua đó cũng nên mang theo chút quà, ngày mai sáng mua xong mới đi qua bên đó!”
Mạt Mạt đau đầu: "Ông cụ Cát không thiếu cái gì hết, người ta kinh doanh đồ bổ y dược đó, anh nói nên mua cái gì đây?”
Trang Triều Dương nghĩ ngợi: "Người lớn tuổi ăn uống cũng không ngon miệng, tặng đồ ăn thì miễn đi, anh nhớ Giai Giai từng nói hình như ông cụ rất thích cây cảnh, em xem thành phố Z cũng khá nhiều loài hoa kỳ lạ, có nên lựa vài chậu hoa quý có ngụ ý tốt tặng hay không?"
Mạt Mạt ngô ngác: "Sao em không có nghe Giai Giai nói vậy?”
"Đó là do em bận nên không để ý thôi."
Mạt Mạt hơi chột dạ, được thôi, phần lớn thời gian cô vê cũng xem dữ liệu, thật sự không có thời gian nghe, nhưng mà ông cụ Cát thích cây cảnh cũng nằm ngoài dự đoán của Mạt Mạt.
Mạt Mạt nói: "Được thôi, mai sáng đi chọn mấy chậu cây."
Sáng hôm sau, sáng sớm Mạt Mạt thức dậy dọn dẹp hành lý, Thất Cân biết có thể nhìn thấy hồ ly mập thì vô cùng tỉnh táo, cậu bé không chịu thừa nhận rằng cậu bé nhớ hồ ly mập, lo lắng hồ ly mập có ăn uống đàng hoàng hay không!
Mạt Mạt không thèm quan tâm đến Thất Cân cứ dối lòng, thằng bé này bây giờ cứng miệng vậy thôi, đợi sau này khôn lớn bị Giai Giai bắt nạt đi!
Cả gia đình đi hai ngày, cũng không có gì phải dọn dẹp, hành lý rất đơn giản, chủ yếu chính là tiền, tiền nhất định phải đem đầy đủ.
Ra khỏi đại viện đã trực tiếp đến chợ, Mạt Mạt thường xuyên đi chợ nên nhanh chóng chọn một cửa hàng có danh tiếng tốt, lựa chọn hai chậu hoa lan, đều là hàng thật, mặc dù không có mức giá hết hồn như trong tiểu thuyết, nhưng mà cũng khá mắc, hai chậu hoa lan tốn hết Mạt Mạt hai mươi ngàn.
Đây cũng chính là thời đại hòa bình, đến cây cảnh cũng tăng giá đến hú hồn.
Tất nhiên thứ Mạt Mạt tặng không thể so sánh với nhân sâm của ông cụ Cát tặng, được thôi, chỉ cần mỗi khi nghĩ đến nhân sâm thì Mạt Mạt mới ý thức được nhà họ Cát đúng là hào phóng mài!
Lúc Mạt Mạt ra khỏi nhà đã gọi điện thoại cho nhà họ Cát, buổi trưa đến nhà họ Cát, cha của Giai Giai ra đón tiếp.
Thất Cân không lập tức nhìn thấy Giai Giai cũng khá thất vọng, khóe miệng lễ ra đang nở nụ cười lại tắt đi, cái miệng nhỏ cứ mím lại, cậu bé có một chút tức giận.
Cha của Giai Giai được ông cụ Cát huấn luyện theo kiểu địa ngục nên rất biết nhìn sắc mặt của người khác, anh ấy vội vàng giải thích: "Giai Giai đang ở nhà trong với ông cụ, cô bé gửi lời xin lỗi khi không thể ra đón tiếp mọi người."
Mạt Mạt cười nói: "Cô bé Giai Giai đúng là quá hiểu chuyện, sức khỏe của ông cụ đã tốt hơn chưa?"
Cha của Giai Giai thở dài: "Bác sĩ bảo ông cụ hãy nghỉ ngơi, cố gắng đừng tức giận, nhưng ông cụ không kiềm chế được cơn giận nên sức khỏe luôn không tốt."
Mạt Mạt đã đoán được đại khái, Mạt Mạt và Trang Triều Dương nhìn nhau một cái, mỗi nhà mỗi cảnh.
Ông cụ Cát bởi vì chuyện của Giai Giai đã thất vọng đối với mấy đứa con, ông cụ miễn cưỡng chia tài sản, chia chác xong cũng có chuyện tranh cãi, lần này ông cụ càng đau lòng hơn, con cái chỉ nghĩ đến việc chia tài sản, chưa bao giờ nghĩ đến sức khỏe của ông cụ.
Cha của Giai Giai không có tâm trạng trò chuyện, thời gian gần đây anh ấy cũng khá buồn bã, vừa quản lý công ty, còn phải chịu sự quấy ray của gia đình em trai, anh ay thật sự không còn sức lực nào nữa.
Vị trí của nhà họ Cát rất tốt, không phải sinh sống trong biệt thự mà là tự mua nhà xây dựng lên, dựa vào thiết kế của nhà bốn gian, đại khái là khuôn viên tam tiến.
Mạt Mạt nhìn thấy Giai Giai, cô bé đã ốm đi rất nhiều, khuôn mặt cũng hóp lại hết, người cũng yên tĩnh hơn, ngoan ngoãn chào hỏi mọi người.
Điều này khiến Thất Cân vô cùng đau lòng, đôi mắt cứ liên tục nhìn về phía Giai Giai, Mạt Mạt nhìn thấy cũng rất xót xal
Ngược lại ông cụ Cát thì rất vui mừng, sắc mặt ngả vàng có chút nhuận sắc, ông cụ rất vui mừng khi hai vợ chồng nhà chị Trang cùng đến, nỗ lực của anh ấy không có bõ công!
Ông cụ Cát bảo Giai Giai đưa Thất Cân đi dạo trong sân, sau đó mới nói với Trang Triêu Dương: "Không có bệnh gì lớn mà để mọi người phải tốn công sức đến đây."
"Cả gia đình chúng tôi đã sớm muốn qua đây thăm hỏi rồi, chỉ là quá bận rộn không có cơ hội, hai vợ chồng chúng tôi cũng khá lỗi, ông bị bệnh chúng tôi mới qua đây."
Ông cụ Cát cười tít cả mắt: "Xem cậu nói chuyện kìa, đều là họ hàng với nhau mà, có thể đến tôi đã rất vui mừng rồi."
Mat Mat: Ông cụ Cát mặc dù bị bệnh nhưng vẫn rất tỉnh khôn, chỉ hai câu nói đã khẳng định mối quan hệ họ hàng.
Mat Mạt nhìn đánh giá ông cụ Cát, tỉnh thân của ông cụ không tốt lắm, đã ốm đi, da dẻ cũng không còn săn chắc, Mạt Mạt nhìn ông cụ Cát cố gắng gượng tỉnh thần nói chuyện với Trang Triều Dương mà trong lòng cảm thấy rất xót xa.
Ông cụ Cát gắng gượng khẳng định mối quan hệ giữa hai nhà, tất cả đều vì suy nghĩ cho gia đình của Giai Giai, tấm lòng người làm cha mẹ trên đời này đều là như vậy.
Ông cụ Cát nhìn thấy cảm xúc dưới đáy mắt của Mạt Mạt, nụ cười càng trở nên chân thành hơn, tấm lòng của hai người này đều rất chân thật, cho dù không thể trở thành họ hàng, nếu gia đình Giai Giai xảy ra chuyện thì hai vợ chồng họ cũng sẽ giúp đỡ.
Mạt Mạt lại trò chuyện với ông cụ Cát một lúc, ông cụ thật sự không thể chịu nổi nữa mới quay vào trong phòng.
Mẹ của Giai Giai đưa Mạt Mạt và Trang Triều Dương đi nghỉ ngơi: "Chăn ga nệm đều là đồ mới, có gì không thích cứ nói với tôi, tôi sẽ lập tức cho người đổi ngay"
Mạt Mạt rất thích căn phòng mang chất cổ điển, bài trí trong phòng rất tinh tế: "Không có gì không thích hợp, chúng tôi rất thích, làm phiền cô rồi."
Mẹ của Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm, Giai Giai luôn làm phiên người ta, cô ấy sợ mình sắp xếp không tốt, bây giờ cuối cùng cũng thở phào: "Vậy hai người hãy nghỉ ngơi trước, tôi đi chuẩn bị đồ ăn, đợi một lát ăn cơm."
Mạt Mạt tiễn mẹ của Giai Giai đi ra ngoài, quay về lăn vài vòng trên giường, đừng nói chứ cũng khá thoải mái.
Mạt Mạt và Trang Triều Dương nằm một lúc đã có chút muốn ngủ, nhưng mà nhanh chóng tỉnh táo trở lại, sân trước rất ồn ào, âm thanh truyền đến chỗ của họ, chắc chắn đã xảy ra chuyện trong nhà rồi.
Mạt Mạt và Trang Triều Dương không còn tâm trạng nằm nữa, lễ ra không nên quan tâm chuyện nhà của nhà họ Cát, nhưng nhớ ra Thất Cân và Giai Giai vẫn còn đang ở sân trước!
Hai vợ chồng Mạt Mạt định đi đón hai đứa trẻ trở về nên đứng dậy đi ra ngoài.
Mạt Mat càng đến gần sân trước, tiếng ồn ào càng lớn hơn, còn có tiếng chửi mắng chói tai, âm thanh vô cùng chua chát, Mạt Mạt rất không thích, cô cứ chau mày lại.
Mạt Mạt từng thấy rất nhiều cực phẩm, cũng không cãi nhau như thế này, những lời mắng người đặc biệt khó nghe.
Sau lưng mẹ của Giai Giai có người làm, nhưng suy cho cùng không phải người nhà họ Cát, tiếng mắng chửi càng lớn tiếng hơn, Mạt Mạt bước qua cánh cửa đã nghe thấy: "Cũng không biết nghiệt chủng từ đâu đến lại dám đánh con trai của tôi, hay nhanh chóng cút khỏi nhà họ Cát của tôi." Khuôn mặt mẹ của Giai Giai đỏ bừng lên, người em chồng này trước đây đã hung dữ, cô ấy cũng chịu đựng, nhưng sau khi chia tài sản xong thí càng quá đáng hơn, mẹ của Giai Giai nghĩ đến việc Giai Giai bị lén lút đưa đi, trong đôi mắt càng tức giận hơn: "Im miệng, chỗ này không đến lượt cô nói chuyện, người nên cút đi phải là cô."
Mẹ của Mạt Mạt vừa nói xong liền nhìn thấy hai vợ chồng Mạt Mạt, khuôn mặt đỏ bừng cả lên, cảm thấy rất mất mặt, dòng máu giống như chảy ngược vậy, khuôn mặt biến thành màu nâu đỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận