Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1565. -

Chương 1565. -Chương 1565. -
Mạt Mạt đột nhiên cảm thấy, Lý Vinh Sinh là người thông minh, thông minh lựa chọn chuyện có lợi với mình nhất, cũng không hy vọng xa vời những thứ khác, đây là người thông minh nên rất thực tế.
Sự hảo cảm của Mạt Mạt đối với Lý Vinh Sinh lại tăng lên không ít, cô rất thích loại người thẳng thắn này, chứ không phải kiểu giả tạo rỗng tuếch, hoặc là tâm tư lớn.
Mạt Mạt vẫn muốn thử nghiệm Lý Vinh Sinh: "Được, cậu nói đi, cậu muốn bao nhiêu tiền?"
Suy cho cùng Lý Vinh Sinh vẫn là trẻ nhỏ nên xoắn xuýt rồi, cậu ấy có chút ngẩn người, không phải nên là bà chị Liên trực tiếp cho hay sao? Làm sao lại còn đá quả bóng sang cho cậu ấy, ngẩng đầu thấy dáng vẻ cười híp mắt của bà chị Liên, trong lòng đã nắm chắc: "Em cũng nhận biết được một số nhãn hiệu, Vương Chi luôn đến khoe khoang, em thấy quần áo trên người bà chị đều là đồ tốt, chị nhất định không thiếu tiên, hơn nữa mạng của bà chị nhất định rất đáng tiền, em cũng không cần nhiều, một ngàn đồng."
Hảo cảm của Mạt Mạt đối với Lý Vinh Sinh lại nhiều thêm một chút, đứa nhỏ này không tham lam, biết rõ có đòi nhiều hơn cũng được, nhưng chỉ cần một ngàn đồng.
Mạt Mạt cũng không hào phóng cho thêm, trực tiếp lấy từ trong ví ra một ngàn đồng đưa cho Lý Vinh Sinh, đồng thời thâm cảm thấy may man, từ sau khi không cần không gian nữa, cô có thói quen để nhiều tiền trong ví, nếu không thật sự đúng là không đủ.
Lý Vinh Sinh cũng sợ ngây người, thật sự là một ngàn đồng, ở niên đại này người có thể để trong ví tiền một ngàn đồng, đây là người có nhiều tiền.
Lý Vinh Sinh nhận tiền, không chờ lại mở miệng, có người đã đi tới.
Vân Kiến thấy quần áo của chị gái bị bẩn, vội vàng đi tới: "Chị, xảy ra chuyện gì thế?"
Vết thương của Mạt Mạt đều là vết thương nhỏ, đã không sao, không muốn để cho Vân Kiến lo lắng, cũng không nói đến chuyện ở trạm xe buýt, chỉ nói không cẩn thận đụng phải: "Sao em lại xuống?"
Vân Kiến nhẹ nhàng thở ra: "Em đi mua một ít thức ăn cho Đình Đình."
Mạt Mạt không muốn ngồi xe buýt nữa: "Nếu như em tiện đường thì đưa bọn chị về đại viện đi!"
Vân Kiến bế Thất Cân: "Được, chúng ta đi thôi!"
Mạt Mạt phất tay với Lý Vinh Sinh, kéo Mễ Mễ đi rồi, Lý Vinh Sinh vội vàng theo mấy bước, nhìn thấy xe hơi nhỏ, mở to hai mắt nhìn, trong lòng hối hận, xe hơi nhỏ, cái này người đàn ông phụ bạc kia cũng mua không nổi, nhà này là có nhiều tiền.
Chân Mạt Mạt cũng đau, dựa vào ghế nhắm mắt lại, bế Thất Cân trong lòng, tay vỗ vỗ an ủi, đứa nhỏ Thất Cân này là thật sự bị doạ, từ lúc bắt đầu lên xe vân ôm cô.
Vân Kiến không ngốc, nhất định có chuyện, chỉ là chị không muốn nói, nhìn Thất Cân là biết, lại nhìn mắt Mễ Mễ đỏ ngầu, là biết còn có chuyện khác.
Nhưng chị không nói, lại thấy chị không sao, cũng không có ý định hỏi.
Mạt Mạt trở về nhà, vẫn là dùng lý do thoái thác đối với Vân Kiến để nói với mẹ, Miêu Tình cũng không nghĩ nhiều: "Con cũng lớn như vậy rồi, lại còn có thể ngã."
Mạt Mạt cười làm lành: "Sau này con nhất định sẽ cẩn thận gấp bội."
Miêu Tình cũng không nhiều lời với Mạt Mạt, con gái đã hơn ba mươi tuổi rồi, trong lòng nắm chắc, bà cũng không muốn nhắc nhiều, nhất là ngay trước mặt cháu trai.
Đầu tiên Mạt Mạt đi lên thay quần áo khác, lúc đi ra, Thất Cân đã canh giữ ở cửa.
Mạt Mạt trong lòng chua xót, từ nhỏ Thất Cân không dính người, lần này là thật sự bị hù dọa, Mạt Mạt ôm Thất Cân: "Đừng sợ, mẹ không sao, con xem không phải mẹ vẫn rất khoẻ hay sao?"
Thất Cân kìm nén miệng, mũi sụt sịt: "Chỉ thiếu một chút nữa là mẹ bị thương rồi."
Mạt Mạt vội vàng lau nước mắt cho Thất Cân, từ nhỏ không khóc lóc, giờ khóc thành nước mắt, rơi vào trong lòng cô đau lòng, nhẹ giọng dỗ dành, chờ Thất Cân ở trong lòng ngủ rồi mới đặt xuống. Suy cho cùng Mê Mê lớn hơn một chút, mặc dù cũng sợ hãi, nhưng không có phản ứng lớn như Thất Cân, Mạt Mạt cũng an ủi Mễ Mễ, còn căn dặn Mễ Mễ ai mà hỏi thì cứ dựa theo lời mà cô đã nói, đừng để lộ ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận