Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1801. -

Chương 1801. -Chương 1801. -
Mat Mạt chỉ vào Mễ Mễ, đưa thiệp mời trong tay cho Trang Trieu Dương, thưởng thức sắc mặt thay đổi của chồng, môi cong lên, tâm trạng không tệ.
Sau khi Trang Triều Dương lật nhìn hai lần xác nhận không sai, mới đặt thiệp mời xuống, Trang Triều Dương kiêu ngạo, tham gia tiết mục cuối năm đó, đây chính là chuyện tốt vô cùng.
Đêm hội mùa xuân, vào bất cứ lúc nào cũng đều có mức độ, tất cả mọi người có thể tham gia tiết mục cuối năm đều vui vẻ tự hào.
Mễ Mễ lại không vui vẻ như trong tưởng tượng, cô bé muốn cùng nhau ăn Tết với người nhà, đã nhiều năm rồi cả nhà chưa được cùng nhau đón năm mới.
Tham gia tiết mục cuối năm thì phải đến thủ đô, không thể cùng người nhà ăn tết, cô bé càng nghĩ, càng không vui.
Mạt Mạt nắm tay Mễ Mễ, dịu dàng hỏi: "Sao thế? Có chỗ nào không thoải mái à?"
Mễ Mễ cắn môi, trong lòng khó chịu, dựa vào trên người mẹ, cũng không lên tiếng, đây là buồn bực rồi.
Mat Mạt là người ti mỉ, sờ lên tóc con gái, niềm vui vì thiệp mời đã bớt đi không ít, cô càng muốn theo suy nghĩ của con cái hơn: "Nếu như không muốn đi, vậy thì không đi nữa."
Tôn Nhuy co quắp khóe miệng, cơ hội tốt như vậy, vậy ma không muốn đi, lên tiết mục cuối năm, chính là mang ý nghĩa nổi tiếng, bao nhiêu người xin ông nội thỉnh bà nội cũng không lấy được cơ hội đâu!
Nhưng Tôn Nhuy nhìn khuôn mặt nhỏ sạch sẽ vừa tức khó chịu của Mễ Mễ, con bé không phải người trong giới, căn bản không cần cơ hội này, tham gia chỉ là vấn đề có làm cho gia đình vẻ vang hay không.
Tôn Nhuy ôm ngực, không nhìn Mễ Mễ nữa, cô ta sợ nhịn không được mà dao động Mễ Mễ, cô ta hi vọng được tham gia tiết mục cuối năm, tuyên truyền tốt biết bao nhiêu, Mễ Mễ là khách mời phim điện ảnh, nhất định sẽ nổi trước khi truyền bá.
Bên này Mễ Mễ đã bình phục cảm xúc không ít, nó đã không phải là cô bé con nữa, hôm nay có thể bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài đã rất không dễ dàng, cô bé chỉ có ở nhà, mới không cần cố ky.
Mễ Mễ ngẩng đầu lên từ trong lòng mẹ, cười rực rỡ: "Con đi, cơ hội tốt như vậy, con nhất định phải đi"
Mạt Mạt và Trang Triều Dương liếc nhau một cái, cô bé chính là khiến cho người khác đau lòng, Mạt Mạt nghĩ đến năm nay sẽ đến thủ đô ăn tết, sờ lên tóc Mê Mễ: "Năm nay ăn Tết ở thủ đô."
Mễ Mễ mắt sáng rực: "Thật ạ?"
Mạt Mạt gật đầu: "Đương nhiên là thật."
Mễ Mễ vui vẻ, nếu là như vậy, cô bé đi tham gia tiết mục cuối năm cũng không sao, chỉ cần kết thúc trở về ăn tết là được.
Lúc này cô bé không chỉ có thể tham gia tiết mục cuối năm làm vẻ vang, còn có thể ăn Tết cùng với người nhà, vẹn toàn đôi bên, Mễ Mễ sướng đến phát rồ.
Tôn Nhuy cũng vui vẻ, chỉ cần Mễ Mễ đến là được.
Mễ Mễ nhận thiệp mời, cũng chưa tới mấy ngày Mạt Mạt đã rơi vào thế khó, Mễ Mễ không phải nghệ sĩ, con bé không có người đại diện và trợ lý, tự mình đi tập luyện, ngay cả người chăm sóc cũng không có, ngộ nhỡ bị bắt nạt thì phải làm sao bây giờ?
Mạt Mạt nghĩ đi nghĩ lại trực tiếp tới tìm Tôn Nhuy, Tôn Nhuy rất sung sướng, trực tiếp phái người từ công ty tới chăm sóc Mễ Mễ.
Mễ Mễ có trợ lý rồi, bởi vì sắp tới gần cuối năm, Mề Mễ lên đường đến thủ đô trước.
Mễ Mễ đi rồi, Mạt Mat cũng bận rộn chuyện họp tổng kết năm, cuộc họp tổng kết năm kết thúc, phần thưởng năm nay của nhân viên nỗ lực công tác, cho một phong bao lì xì thật to, chỉ còn chờ công ty nghỉ, chỉ cần công ty nghỉ, cả nhà Mạt Mạt có thể xuất phát đến thủ đô.
Tới gần cuối năm, tin tức kinh tế cũng bùng nổ một lần, Mạt Mạt liếc nhìn tạp chí kinh tế, xác nhận từng lần một chính mình không nhìn lầm, cô cầm tạp chí kinh tế chứ không phải giải trí.
Mạt Mạt nhìn ảnh chụp trên tạp chí, cảm khái, tạp chí kinh tế cũng nhiều chuyện. Tin tức chiem trọn một trang giây, phía trên là ảnh chụp, trong tấm ảnh người đàn ông đang ôm bó hoa hồng gương mặt cười ngây ngô, người này là Lý Vinh Sinh, người con gái đứng bên cạnh là Hoắc Tình, đang ngọt ngào nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay.
Dưới tấm ảnh là tin tức rất dài, tường thuật lại Lý Vinh Sinh cầu hôn như thế nào, theo câu từ bên trên, như thể biên tập viết tin tức đích thân tới hiện trường vậy.
Mạt Mạt một mắt ba dòng, Lý Vinh Sinh cầu hôn thật là không có ý mới, khụ khụ, Mạt Mạt nói không có ý mới là so sánh với đời trước, kỳ thật hiện tại ở niên đại này, dám lớn mật cầu hôn, đó là chuyện rất lãng mạn.
Mạt Mạt khép lại tạp chí, đã thấy được, định gọi điện thoại cho Lý Vinh Sinh, điện thoại vang lên rất lâu không ai nghe máy, lúc đang chuẩn bị cúp, trong điện thoại truyền đến tiếng của Hoắc Tình, Mạt Mạt là người từng trải, nghe giọng xong đã thấy có vấn đề, trong lòng nghiến răng, thằng nhóc này nhất định là nhân lúc cảm động, ăn xong lau sạch rồi.
Mạt Mạt nói một tiếng là cô, rất nhanh trong điện thoại đổi người, giọng của Lý Vinh Sinh: "Chị, chào buổi sáng."
Mạt Mạt ngắm nhìn thái dương đã lên cao tít ngoài cửa sổ: "Đã trưa rồi, không còn sớm nữa."
Lý Vinh Sinh quệt mũi: "Khục, vậy thì chào buổi trưa."
Mat Mạt: ".. Chị cảm thấy em không đi cầu hôn chính thức, nhất định sẽ bị ông cu Hoắc đánh chết."
Lý Vinh Sinh nuốt nước miếng: "Chị, cám ơn chị nhắc nhở."
"Khách khí rồi, em cũng kiềm chế một chút, tranh thủ thời gian xử lý hôn lễ." Câu nói kế tiếp Mạt Mạt không nói, đừng để xảy ra án mạng, Lý Vinh Sinh nhất định chịu không nổi, ông cụ Hoắc sẽ đánh chết Lý Vinh Sinh.
Lý Vinh sinh run lên: "Chị, không nói nữa, em đi giải quyết chuyện lớn của đời người."
"Ừ, đi đi!"
Mạt Mạt cúp điện thoại, tâm trạng không tệ, tâm trạng tốt đã nghĩ đến tặng quà cưới là gì cho Lý Vinh Sinh
Mạt Mạt nghĩ đến tranh chữ, cảm thấy, có thể tặng một số món quà sau này tăng giá trị tài sản.
Chưa tới hai ngày, Lý Vinh Sinh đã dẫn Hoắc Tình tới nhà, là đến nói tin vui cho Mạt Mạt, hôn sự của hai người đã định vào năm sau.
Mạt Mạt đưa một lời chúc phúc, những ngày tiếp theo, Lý Vinh Sinh và Hoắc Tình bận rộn.
Mạt Mạt cuối cùng cũng được nghỉ, Mạt Mạt và bọn nhỏ về thủ đô trước, vê phần Trang Triều Dương, chờ ngày nghỉ rồi đến.
Lúc này Mạt Mạt còn lâu mới ở đại viện, mà chính là vào Tứ Hợp Viện, Tứ Hợp Viện những năm này có người chăm sóc, lúc Mạt Mạt trở về thủ đô, đã nhờ Trang Triều Lộ tìm người sắp xếp quét dọn một lần.
Cả nhà Mạt Mạt đến là có thể trực tiếp vào ở.
Thất Cân không có ấn tượng quá lớn đối với Tứ Hợp Viện, ngược lại là An An, đi vào Tứ Hợp Viện nhìn khắp nơi, miệng còn có thể nói ra một số chuyện thú vị khi còn bé.
Mạt Mạt cảm thấy trong nhà không có xe không tiện, xế chiều hôm đó đã dẫn theo An An và Thất Cân đi lấy một chiếc xe.
Bởi vì đồ dùng hàng ngày trong nhà đều là mới, Mạt Mạt cũng không có gì để mua, nên đã mua một ít đồ ăn.
Tứ Hợp Viện rất lớn, Mạt Mạt dẫn bọn nhỏ vào ở, có vẻ hơi trống rỗng.
Lúc Mạt Mạt dự định đi thăm mẹ, đã mời Hạo Bác đến ở, Hạo Bác đương nhiên đồng ý, cùng ngày hôm đó đã thu dọn hành lý đến ở.
Ngày hôm sau cả nhà Thanh Nghĩa trở về, Hạo Tuyên cũng đi theo vào ở, trong nhà Mạt Mạt lúc này mới có hơi người.
Thời gian rất nhanh, Mạt Mạt đã tới thủ đô ba ngày, ngoại trừ ngày thứ hai cùng Mễ Mễ ăn cơm trưa, Mễ Mễ còn chưa về nhà gl
Mạt Mạt nhìn lịch ngày, càng tới gần tiết mục cuối năm, tập luyện càng khẩn trương, lần trước Mạt Mạt nhìn thấy Mễ Mễ, Mễ Mễ đã gầy đi rồi.
Mạt Mạt nghĩ vậy thì tự mình nấu canh, dự định lái xe đưa tới cho Mễ Mễ, Mạt Mạt hầm xong canh, An An đã lái xe chờ ở cửa.
Mạt Mạt kinh ngạc: "Không phải hôm nay con nói muốn đi thăm thầy của con hay sao?"
An An mở cửa xe: "Thầy có việc đột xuất, nên con không đến nữa, mẹ, con đưa mẹ đến Đài Truyền Hình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận