Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 332. Là cô à? 2

Chương 332. Là cô à? 2Chương 332. Là cô à? 2
Là cô à? 2
Chị Vương gọi: "Mạt Mạt, em có ở nhà không?"
Mạt Mạt vội vàng cất quần đi rồi bước đến mở cửa: "Chị dâu, mau vào nhà đi."
Chị Vương lắc đầu: "Không đâu, chị mang đồ đến giúp người ta thôi."
Mạt Mạt nhìn cái giỏ: "Ai đưa đồ cho bọn em vậy?"
Chị Vương nói: "Là thế này, vừa nãy chị đi ra ngoài, ở ngoài cổng bộ đội có nhìn thấy một ông già. Ông ấy xách theo một cái giỏ, nói rõ là gửi cho doanh trưởng Trang. Chị thấy ông ấy đứng cả một lúc lâu nên mới mang vào."
Mạt Mạt thật sự không nghĩ ra là ai liền nhận lấy: "Cảm ơn chị."
Chị Vương: "Được rồi, chị về trước đây, trong nhà còn có việc nữa."
"Dạ, được, làm phiền chị rồi."
Mạt Mạt chờ chị Vương xuống lầu mới đóng cửa lại, đặt giỏ xuống đất. Mạt Mạt xốc cỏ lên chỉ thấy bên trong là một ổ trứng gà rừng. Mạt Mạt sửng sốt, là ai mà lại tặng trứng gà rừng cho bọn họ đây?
Trứng gà rừng so với trứng gà nhà thì nhỏ hơn, nhưng ở thời đại này cũng ít thấy, Mat Mạt đếm sơ, có khoảng chừng hai mươi quả. Trang Triêu Dương trở ve nhà thay giày, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trứng gà rừng đặt ở cửa: "Là ai đưa tới thế?"
Mạt Mạt bưng bánh đi ra: "Em đang định hỏi anh đây, có phải là người quen của anh không?"
Trang Triều Dương: "Vì sao em lại hỏi vậy?"
Mạt Mạt thuật lại lời của chị Vương một lần nữa, nụ cười trên mặt Trang Triều Dương tắt ngúm, khuôn mặt trở nên lạnh lùng. Mạt Mạt vừa nhìn liền đoán được, kinh ngạc nói: "Là chủ nhiệm Hướng sao?"
Nét mặt Trang Triều Dương không cảm xúc gật đầu: "Ừ, cũng chỉ có ông ta thôi."
Mạt Mạt suy đoán: "Có phải ông ta hối hận không? Đang muốn chuộc lỗi à?"
Trang Triều Dương cười lạnh: "Đương nhiên là hối hận rồi, hai năm nay em không ở bên này nên không biết Tôn Hoa đối xử với ông ta như thế nào đâu."
Mạt Mạt múc canh cho Trang Triều Dương nói: "Còn có thể đối xử với ông ta thế nào nữa, đi đường vòng, giả vờ không biết thôi!"
Trang Triều Dương húp một ngụm canh, lắc đầu: "Nếu là như vậy thì chủ nhiệm Hướng cũng không đến mức phải hối hận như thế."
Lần này thì Mạt Mạt đoán không ra: "Hai năm qua đã xảy ra chuyện gì?"
Trang Triều Dương châm chọc cười lạnh: "Những người bị chuyển xuống hai năm trước đêu phải viết bản kiểm điểm, nếu như viết không tốt hoặc là không viết thì sẽ bị đem ra xử lý tội lỗi công khai. Tôn Hoa vì để biểu thị mình không có bất kỳ quan hệ gì với Hướng Húc Đông nên là người phê phán ông ta tàn nhẫn nhất. Nếu chỉ một lần hai lần thì Hướng Húc Đông còn tìm lý do bào chữa cho Tôn Hoa, nhưng bởi vì quá nhiều lần nên trong lòng có nóng mấy cũng phải thành lạnh."
Mạt Mạt cầm tay Trang Triều Dương, Trang Triều Dương cười: "Anh không sao, coi như xem kịch vui thôi mà."
Mạt Mạt hỏi: "Xem ra đây không phải là lần đầu tiên chủ nhiệm Hướng tới tặng đồ phải không?"
Trang Triều Dương gật đầu: "Hướng Húc Đông cũng lợi hại, mạng rất dai, bị hành hạ như thế mà vẫn sống tốt như trước. Hiện tại cuộc sống tốt hơn trước rất nhiều, ông ta thường xuyên lên núi cắt cỏ, tìm được trứng gà rừng liền lén lút giấu đi, chờ đến lúc đi chăn trâu thì sẽ đưa tới."
Mạt Mạt: "Vậy trước kia số trứng gà đó anh xử lý thế nào?"
Trang Triều Dương: "Ăn chứ, vì sao lại không ăn? Ông ta mắc nợ anh với chị gái, nguyện ý bồi thường, đương nhiên anh sẽ nhận rồi."
Mạt Mạt gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, cứ ăn. Anh chờ một lát, em đi nấu mấy cái."
Trang Triều Dương vui vẻ: "Được."
Buổi tối nghỉ ngơi, Trang Triều Dương rất thành thật, chỉ ôm Mat Mạt, nhốt chặt cô vào trong ngực. Mạt Mạt nghiêng tai lắng nghe nhịp tim của Trang Triều Dương, cực kỳ an tâm.
Sáng sớm hôm sau khi Mạt Mạt tỉnh lại, Trang Triêu Dương vẫn còn đang ngủ. Mạt Mạt vuốt ve hốc mắt tím đen của Trang Trieu Dương, mấy ngày nay Trang Triều Dương huấn luyện quá mệt mỏi rồi.
Mạt Mạt nhẹ nhàng đứng dậy làm đồ ăn sáng, chờ cô làm xong thì Trang Triều Dương cũng vừa tỉnh dậy. Thấy không còn nhiều thời gian nên anh chỉ vội vàng ăn hai miếng rồi rời đi.
Mạt Mạt đang dọn bàn thì có tiếng gõ cửa, cô cho rằng Trang Triều Dương quên mang theo thứ gì đó nên vội vàng ra mở cửa: "Là cô à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận